Đến biệt thự, quản gia Hoàng đi từ bên trong ra, chỉ thấy vẻ mặt Trần Vĩnh Hải âm u kéo Nguyễn Quỳnh Anh tiến vào.
Anh ấy ngẩn người, không rõ chuyện gì xảy ra.
"Cậu Hải, cô Quỳnh Anh, hai người...."
Trần Vĩnh Hải không để ý đến quản gia Hoàng, lôi Nguyễn Quỳnh Anh thẳng lên lầu.
Vừa vào phòng, anh đã ném cô lên giường: "Nói đi, ngoại trừ sau lưng, anh ta đã đụng vào chỗ nào của cô?"
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy rất mệt mỏi, cô hít một hơi thật sâu: "Cận Phong không đụng vào đâu của tôi cả, tôi và anh ấy không phải như anh nghĩ!"
"Nguyễn Quỳnh Anh, đến bây giờ cô vẫn không chịu nói thật phải không." Ánh mắt Trần Vĩnh Hải lạnh lùng, cúi người đè lên cô.
Nguyễn Quỳnh Anh bị đôi mắt áp chế, giọng nói vô lực: "Tôi nói thật, vì sao anh không tin!"
"Tôi đã nhìn thấy tận mắt rồi, cô còn có mặt mũi hỏi vì sao tôi không tin." Trần Vĩnh Hải cười trào phúng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày lại: "Anh thấy cái gì?"
"Thấy cô cởi quần áo, thấy anh ta hôn sau lưng cô, hiện tại cô còn gì để nói." Hai mắt Trần Vĩnh Hải đỏ ngầu, môi mỏng nhếch lên sự lạnh lẽo.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy vậy trừng lớn mắt, cảm thấy rất nực cười.
Rốt cuộc anh đã thấy gì, mà lại cho rằng Trần Cận Phong hôn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh không né tránh mà đối diện thẳng với hai mắt lạnh lẽo của Trần Vĩnh Hải, nghiêm túc nói: "Tôi đã cởi quần áo, nhưng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516416/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.