Nguyễn Quỳnh Anh theo bản năng nhìn thoáng qua quản gia Hoàng: “Được, tôi biết rồi, chúng ta lên phòng y tế trên lầu nói chuyện.”
“Ừm.” Trần Cận Phong cười với quản gia Hoàng, theo sau Nguyễn Quỳnh Anh vào thang máy.
Nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, quản gia Hoàng sờ cằm lẩm bẩm: “Cận Phong này cười thấy quen quá...”
Hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Quản gia Hoàng trầm tư suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra.
Cuối cùng thì dứt khoát không nghĩ nữa, đi vào bếp chuẩn bị trà.
Trong phòng y tế, Nguyễn Quỳnh Anh vừa vào cửa đã hỏi: “Kết quả đâu?”
“Đừng nóng vội!” Trần Cận Phong đem hồ sơ bệnh án mở ra, ở bên trong là một xấp danh sách kiểm tra đưa cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh kiểm tra từng tờ một, ở trên đều nói là tình trạng thân thể cô không tốt lắm.
Ngoài ra, về tình hình đứa bé cũng rất ít, chỉ có một nội dung là tháng của đứa bé.
Nhưng cô không nghĩ nhiều, thay vào đó là yên tâm.
Nếu chưa nói đứa bé có vấn đề gì liền chứng minh là tình huống còn tốt hơn so với dự đoán của cô, chỉ cần cô chăm sóc sức khỏe tốt thì đứa bé sẽ giữ lại được.
“Thật tốt quá, có một lần xuất huyết nhẹ, tôi thật sự nghĩ là đứa bé xảy ra chuyện.” Nguyễn Quỳnh Anh đem mấy tờ giấy ôm vào ngực, cười nhẹ nhàng.
Trần Cận Phong lóe lên ánh mắt phía sau cặp kính, không nói nữa.
“Đúng rồi Cận Phong, trong này không nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516356/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.