Họ Ngô?
Ngô Bảo Ngọc?
Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt, kích động cùng háo hức nhìn Lương Vĩnh Hải: "Anh Hải..."
Lương Vĩnh Hải đã biết rõ cô đang nghĩ gì ngay khi nhìn bộ dạng cô.
Cô đơn giản chỉ là muốn nhìn thấy người phụ nữ tên Ngô Bảo Ngọc kia.
Một người phụ nữ mà làm cho cô phấn khích như vậy, tại sao cô chưa bao giờ thấy phấn khích khi nhìn thấy anh?
Trong lòng nở nụ cười lạnh lẽo, Lương Vĩnh Hải đi về phía cửa ra vào: "Để cô Bảo Ngọc lên đây đi."
“Vâng.” Quản gia Hoàng xoay người đi xuống lầu.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bóng lưng của Lương Vĩnh Hải: "Anh Hải, cảm ơn anh."
Lương Vĩnh Hải dừng bước một chút và sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra, anh nhấc chân lên và tiếp tục bước ra ngoài.
Vừa mới tới cửa phòng bếp, Ngô Bảo Ngọc cùng lúc từ trong thang máy đi ra thì chạm mặt.
Ngô Bảo Ngọc sững sờ một chút, sau đó khinh bỉ khịt mũi: "Đồ cặn bã!” Đã muốn cùng Tô Hồng Yên đính hôn, lại còn bao nuôi Nguyễn Quỳnh Anh, không phải cặn bã thì là cái gì? Huống chi, tên cặn bã này còn muốn Nguyễn Quỳnh Anh giết đứa bé.
Nghe thấy bị gọi là cặn bã, thái dương Lương Vĩnh Hải giật giật, sắc mặt lập tức trở nên u ám: "Cô nói cái gì?"
“Tôi nói anh là đồ cặn bã.” Ngô Bảo Ngọc nghểnh cổ nói.
Cô không sợ anh!
“Tôi là đồ cặn bã?” Lương Vĩnh Hải đi về phía cô hai bước, dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516321/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.