Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu, biểu thị không muốn trả lời.
Hiểu lầm giữa bọn họ đã quá nhiều rồi, anh không dám tin tưởng cô thêm một lần nào nữa.
Những gì cô nói ra, có lẽ trong mắt anh đều là dối trá.
Nếu đã như vậy thì chi bằng không nói gì cả, để xem Tô Hồng Yên có trả lời lại được không.
Bộ dạng lảng tránh của Nguyễn Quỳnh Anh khiến Trần Vĩnh Hải mím môi, có chút tức giận.
Cô có ý gì chứ?
Là khinh thường đáp trả anh sao?
Tô Hồng Yên vốn đang trầm tư suy nghĩ, lập tức nhận thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không đúng, mơ hồ nhếch môi lên giơ hai ống tay áo đã bị xé toạc ra: "Cái này…vừa nãy em và cô Quỳnh Anh…"
Cô tường thuật lại toàn bộ những gì vừa được quản gia Hoàng kể không sót một chữ cho Trần Vĩnh Hải nghe.
Trần Vĩnh Hải liếc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh một cái: "Chú Hoàng, có đúng vậy không?"
"Đúng vậy ạ." Quản gia Hoàng gật đầu.
"Ai cho Nguyễn Trâm Anh vào đây?" Trần Vĩnh Hải nheo mắt sắc lạnh.
Quản gia Hoàng cười khổ: "Là cô Trâm Anh tự ý xông vào ạ."
"Cô ta tự ý xông vào mà ông không đuổi cô ta ra được hả? Tôi không tin đến việc nhỏ như vậy mà ông không làm được!" Trần Vĩnh Hải thần sắc ảm đạm, tiếng nói sắc bén.
Quản gia Hoàng cúi đầu xấu hổ: "Là sơ suất của tôi."
"Không phải lỗi của chú Hoàng." Nguyễn Quỳnh Anh từ sau sô pha bước ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516291/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.