Quỳnh Anh giật mình, hoảng hốt cúi cầu: “Cô Hồng Yên...”
Tô Hồng Yên sao lại ở đây.
Vậy lẽ nào Trần Vĩnh Hải cũng đang ở đây?
Nghĩ đến đây, trong lòng chợt trỗi dậy cảm giác bất an, Quỳnh Anh mặt cắt không còn giọt máu, người cô bất giác run lên.
“Đây là hội giao lưu học thuật, cô Quỳnh Anh còn chưa trả lời tôi tại sao cô lại có mặt ở đây, lẽ nào cô cũng đến cùng ai đó giao lưu học thuật sao?” Tô Hồng Yên tay vòng trước ngực, ánh mắt chất vấn Quỳnh Anh.
Quỳnh Anh bặm môi: “Không phải, tôi đến cùng một người bạn.”
“Sư huynh của tôi?” Tô Hồng Yên nhanh trí đoán trúng ngay.
Quỳnh Anh mấp máy môi, gật đầu: “Ừ.”
“Cô Quỳnh Anh, gan của cô cũng lớn thật, hôm qua Vĩnh Hải mới nói không cho phép cô đến gần sư huynh của tôi, hôm nay cô lại đến cùng sư huynh tôi, Vĩnh Hải có biết không?”
Quỳnh Anh cầm chặt chiếc cốc trong tay, không trả lời lại.
Tô Hồng Yên nháy mắt: “Xem ra không biết thật rồi, tôi cũng phục cô luôn đấy, lại dám công khai phản kháng lại Vĩnh Hải, cô có biết làm như vậy sẽ có hậu quả như thế nào không?”
Quỳnh Anh chớp chớp mi, giọng khàn đi: “Đừng nói nữa được không?”
Hậu quả?
Chẳng qua là bị Trần Vĩnh Hải dồn vào thế bí, hoặc là bị hắn hành hạ một trận, hoặc là trút giận lên Nguyễn thị để trừng phạt cô.
“Sao không nói gì, tôi đang nói cho cô biết lợi và hại trong đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516285/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.