Cánh cửa đóng lại vang lên một tiếng rầm, Trần Vĩnh Hải đẩy Nguyễn Quỳnh Anh lên ván cửa, ngăn giữa cánh tay mình.
"Nói, người đàn ông đó có phải là Nam Hàn không?" Anh nhìn chằm chằm vào cô, lạnh lùng chất vấn.
Nguyễn Quỳnh Anh mờ mịt: "Người đàn ông nào?"
"Là người đàn ông rất quan trọng mà cô nói đó!" Hai tay Trần Vĩnh Hải đánh mạnh lên cánh cửa một cái.
Trong nháy mắt đó, Nguyễn Quỳnh Anh hoảng hốt nghiêng đầu đi: "Không phải!"
"Nếu không phải, tại sao cô không dám nhìn tôi?" Trần Vĩnh Hải híp mắt, anh nghĩ là do cô chột dạ.
Nguyễn Quỳnh Anh tức giận đến bận cười, cô quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Không phải là tôi không dám nhìn anh, mà là tôi không muốn nhìn, lý do này có được không?"
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải hơi mím lại, anh bất mãn nói với cô: "Cô..."
Nguyễn Quỳnh Anh cắt ngang lời anh ta: "Còn nữa, tôi không biết Nam Hàn mà anh nói là ai?"
"Cô không biết Nam Hàn à?" Trần Vĩnh Hải nhìn cô giống như người xa lạ.
Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi: "Tại sao tôi lại phải biết chứ?"
"Hy Nhĩ Nam Hàn đó. Giờ cô đã biết chưa?" Trần Vĩnh Hải híp mắt lại nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh trố mắt: "Hy Nhĩ Nam Hàn?"
Hy Nhĩ?
Trong đầu cô bỗng hiện ra hình dáng của một người phương Tây, Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt:
"Là cậu chủ của gia tộc Hy Nhĩ à?"
"Cô biết mà." Khóe miệng của Trần Vĩnh Hải cong lên mỉa mai, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516208/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.