Đã một thời gian dài trôi qua nhưng cô vẫn chưa nghĩ thông suốt. Lẽ nào cô định nhớ đến nó cả đời sao?
Trần Vĩnh Hải bĩu môi bất đắc dĩ, kèm theo sự không vui: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô tỉnh lại cho tôi rồi nhìn xem rốt cuộc tôi là ai."
Nguyễn Quỳnh Anh không để ý đến anh, ý thức vẫn còn đang mơ màng: "Bác sĩ, cầu xin anh..."
Điều khiến Trần Vĩnh Hải ngạc nhiên là lần này cô đã hét lên bằng tiếng Anh.
Tại sao sử dụng tiếng Anh?
Trần Vĩnh Hải nghĩ mãi vẫn không hiểu nên cũng không nghĩ nhiều nữa, mạnh mẽ rút tay lại, khoác lên vai cô, lắc lắc vài cái.
Đồng thời khi ấy, anh vẫn gọi tên cô.
Rốt cuộc thì lần này Nguyễn Quỳnh Anh cũng đã thoát khỏi xiềng xích ý thức, hoàn toàn tỉnh lại, hai mắt mở ra, dần dần tập trung lại.
Cô ngây người nhìn Trần Vĩnh Hải: "Đây là đâu?"
“Cô nói thử xem đây là đâu!” Trần Vĩnh Hải buông tay khỏi vai cô.
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh quay cái cổ cứng ngắc của mình nhìn toàn cảnh xung quanh, cô lại kích động lần nữa: "Tại sao, tại sao anh lại đưa tôi trở về?"
Trần Vĩnh Hải không thích nghe lời này, sắc mặt trầm xuống: "Cô nói thử xem là tại sao. Tôi chưa mở miệng đồng ý cho cô rời đi. Cô là người tình của tôi, cô phải sống ở đây."
“Thả tôi đi. Tôi không phải người tình của anh, tôi cũng không muốn làm người tình của anh. Anh thả tôi đi.” Nguyễn Quỳnh Anh từ trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516182/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.