Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại: “Chú có ý gì?"
Quản gia Hoàng thở ra một hơi thật dài: “Kỳ thật lúc đầu, tôi cũng cảm thấy có thể là cô Quỳnh Anh đã từng sai người bất ngờ tấn công cậu. Thế nhưng, vừa rồi nghe thấy cô Quỳnh Anh nói, bốn năm trước cô ấy đã từng thấy người đàn ông đeo khẩu trang, cho nên tôi mới cả gan suy đoán, liệu có phải người ra lệnh tấn công cậu bốn năm trước, thật ra chính là người đàn ông đeo khẩu trang kia không?"
"Không, không thể nào!" Trần Vĩnh Hải thốt lên, siết chặt nắm tay: “Năm đó, trước khi chìm vào hôn mê, tôi còn nghe được giọng nói của cô ấy."
"Nhỡ đâu chỉ là ngụy trang thì sao? Trên đời này còn có cả những loại thiết bị gọi là máy biến đổi giọng nói mà." Quản gia Hoàng nói.
Trần Vĩnh Hải siết chặt quai hàm, không tiếp lời.
Quản gia Hoàng thấy dáng vẻ anh dường như là không muốn tin điều này, chỉ còn biết lắc đầu: “Cậu Hải, vì sao cậu không thay đổi góc độ để suy nghĩ một chút? Thử hỏi, một người phụ nữ bình thường thật sự có thể khăng khăng đến chết cũng không chịu thừa nhận sao? Tôi tin là với tính tình của cô Quỳnh Anh thì tuyệt đối là không làm vậy được."
"Dựa vào đâu mà chú lại nói như thế?" Trần Vĩnh Hải âm trầm nhìn ông ấy.
Quản gia Hoàng khẽ cười một tiếng: “Một người bình thường, nếu đã làm chuyện xấu thì khi bị người ta đập chứng cứ vào mặt, phản ứng đầu tiên chính là tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516178/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.