Chương trước
Chương sau
Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại: “Chú có ý gì?"

Quản gia Hoàng thở ra một hơi thật dài: “Kỳ thật lúc đầu, tôi cũng cảm thấy có thể là cô Quỳnh Anh đã từng sai người bất ngờ tấn công cậu. Thế nhưng, vừa rồi nghe thấy cô Quỳnh Anh nói, bốn năm trước cô ấy đã từng thấy người đàn ông đeo khẩu trang, cho nên tôi mới cả gan suy đoán, liệu có phải người ra lệnh tấn công cậu bốn năm trước, thật ra chính là người đàn ông đeo khẩu trang kia không?"

"Không, không thể nào!" Trần Vĩnh Hải thốt lên, siết chặt nắm tay: “Năm đó, trước khi chìm vào hôn mê, tôi còn nghe được giọng nói của cô ấy."

"Nhỡ đâu chỉ là ngụy trang thì sao? Trên đời này còn có cả những loại thiết bị gọi là máy biến đổi giọng nói mà." Quản gia Hoàng nói.

Trần Vĩnh Hải siết chặt quai hàm, không tiếp lời.

Quản gia Hoàng thấy dáng vẻ anh dường như là không muốn tin điều này, chỉ còn biết lắc đầu: “Cậu Hải, vì sao cậu không thay đổi góc độ để suy nghĩ một chút? Thử hỏi, một người phụ nữ bình thường thật sự có thể khăng khăng đến chết cũng không chịu thừa nhận sao? Tôi tin là với tính tình của cô Quỳnh Anh thì tuyệt đối là không làm vậy được."

"Dựa vào đâu mà chú lại nói như thế?" Trần Vĩnh Hải âm trầm nhìn ông ấy.

Quản gia Hoàng khẽ cười một tiếng: “Một người bình thường, nếu đã làm chuyện xấu thì khi bị người ta đập chứng cứ vào mặt, phản ứng đầu tiên chính là tự động nói ra toàn bộ những chuyện mà bản thân đã làm. Nhưng cậu Hải, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, mấy lần cậu điều tra ra kết quả, cô Quỳnh Anh có thừa nhận lần nào không? Lúc trước cậu làm tổn thương cô ấy như vậy, cô ấy có chịu thừa nhận không? Câu trả lời đều là không, điều này chứng tỏ là cô ấy thật sự không hề làm mấy chuyện này."

"A, cùng lắm cũng chỉ chứng minh được là miệng cô ấy cứng rắn mà thôi." Trong lòng Trần Vĩnh Hải rung động một chút, nhưng trên mặt lại vẫn lạnh băng như trước, không có biểu cảm gì.

Anh cố chấp như vậy, Quản gia Hoàng cũng không còn cách nào khác, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu: “Được thôi, nếu cậu đã nhất quyết cho là như vậy thì tôi cũng không thể nói gì hơn, tôi chỉ hy vọng một điều, sau này cậu sẽ không phải hối hận, cậu Hải ạ."

"Hối hận? Tôi có gì để có thể hối hận chứ!" Giống như là bị kích thích, gân xanh trên huyệt thái dương của Trần Vĩnh Hải giật giật mấy lần, anh khẽ gầm lên.

Cái dáng vẻ này của anh, nhìn thế nào cũng có cảm giác như là bị người ta nói trúng chỗ đau, thẹn quá hóa giận.

Quản gia Hoàng giang tay, nhún vai: “Được thôi, cậu không hối hận thì tốt. Nhưng mà, cậu Hải, cho dù cậu không tin cô Quỳnh Anh không hề làm những chuyện kia, thì có lẽ vẫn có một chuyện mà cậu không thể nào phản bác được."

Trần Vĩnh Hải lạnh lùng nhìn chăm chú vào ông ấy, ra hiệu cho ông ấy tiếp tục nói.

Quản gia Hoàng khẽ vuốt gương mặt già nua của mình: “Có một câu vừa rồi cô Quỳnh Anh nói mà tôi thấy rất đúng. Người đàn ông đeo khẩu trang kia chính là kẻ thù không đội trời chung với nhà chúng ta. Chưa bàn đến chuyện bốn năm trước người đàn ông đeo khẩu trang kia đã làm gì cô Quỳnh Anh, chỉ nói riêng chuyện xảy ra trong mấy tháng gần đây, cô Quỳnh Anh cũng đã suýt mất mạng vì người đàn ông đeo khẩu trang này rồi."

Nói đến đây, nhìn thoáng qua Trần Vĩnh Hải đang chăm chú nghe, Quản gia Hoàng vui mừng nở nụ cười, lại nói: "Cứ cho là cậu cảm thấy năm đó chính cô Quỳnh Anh đã làm cậu tổn thương, thì cũng bởi vì người đàn ông đeo khẩu trang mà cô ấy đã phải trải qua mấy lần sinh tử rồi. Xét cho cùng thì kỳ thật cô Quỳnh Anh đã không nợ cậu cái gì nữa. Mà mặt khác..."

"Nói!" Trần Vĩnh Hải hơi khép mắt lại.

"Hơn nữa cậu cũng đã lấy danh nghĩa trả thù để đối xử với cô Quỳnh Anh bằng thái độ như vậy rồi. Đến bây giờ, cả thể xác và tinh thần của cô ấy đều đã bị tổn thương. Cậu thả cô ấy đi thôi, cưỡng ép giữ cô ấy lại, đối với cậu và với cả cô ấy mà nói đều là một loại tra tấn. Bây giờ cậu cũng đã có ý định đính hôn với cô Hồng Yên, cần gì phải tiếp tục khiến cho địa vị của cô Quỳnh Anh trở nên khó xử như thế." Quản gia Hoàng tận tình khuyên nhủ.

Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ giật giật: “Tại sao mấy người lại thích nhắc đến chuyện tôi và Hồng Yên đính hôn vậy? Chuyện tôi và Hồng Yên đính hôn thì có liên quan gì đến Nguyễn Quỳnh Anh?"

Trần Tây Minh như thế, Nguyễn Quỳnh Anh như thế, bây giờ ngay cả Quản gia Hoàng cũng thế.

Quản gia Hoàng kinh ngạc nhìn Trần Vĩnh Hải: “Cậu Hải, EQ của cậu..."

"Hử?" Trần Vĩnh Hải nheo cặp mắt phượng lại.

Quản gia Hoàng giật giật khóe miệng một cái, thở dài: “Đương nhiên là có liên quan rồi. Cậu và cô Hồng Yên đính hôn, lại vẫn qua lại với cô Quỳnh Anh. Làm vậy là không tôn trọng cô Hồng Yên, cũng là sỉ nhục cô Quỳnh Anh, cậu như vậy là giống ông chủ năm xưa."

"Chú đừng nhắc đến ông ta trước mặt tôi!" Trần Vĩnh Hải quát lớn.

Anh và Trần Cận Phong không giống nhau.

Chuyện đính hôn với Tô Hồng Yên cũng không phải là làm thật, đấy chỉ là để giúp cô ấy ứng phó người nhà họ Tô thôi.

Huống chi, bây giờ còn chưa đính hôn đâu.

"Được rồi, được rồi. Tôi sẽ không nhắc tới ông chủ nữa. Cậu Hải, cậu cứ suy nghĩ và cân nhắc thật kỹ đi. Chuyện của cậu và cô Quỳnh Anh, người ngoài không rõ ràng lắm, nhưng cậu cũng đã trả thù xong rồi, cô ấy cũng không nợ cậu cái gì, cậu vẫn nên thả cô ấy đi thôi, đừng để cô ấy thật sự hận cậu."

Nói xong, Quản gia Hoàng đi lướt qua Trần Vĩnh Hải, bước về phía thang máy để đi xuống lầu.

Trần Vĩnh Hải tựa lưng lên bức tường lạnh buốt, đưa tay sờ vào túi áo, móc ra một hộp thuốc lá và cái bật lửa.

Anh lấy một điếu thuốc ra đưa lên miệng ngậm, châm lửa rồi hít mạnh một hơi, chừng hai giây sau thì nhẹ nhàng phun ra một làn khói. Kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay, anh đứng đó, nhắm mắt lại, trên người không ngừng tỏa ra hơi thở cô đơn.

Trần Vĩnh Hải thở dài một hơi, xoa xoa lên huyệt thái dương đang căng lên đau nhức, lại thở ra một làn khói thuốc thật dài.

Vốn dĩ ngày xưa không phải lúc nào người anh cũng mang theo mùi thuốc, cũng không hẳn là nghiện thuốc, đôi khi có nhiều chuyện phiền lòng thì anh mới hút một hai điếu để giải tỏa.

Nhưng thời gian gần đây anh thường xuyên đau đầu, lại phải chịu đủ loại ánh mắt lạnh nhạt của Nguyễn Quỳnh Anh, anh mới bắt đầu trắng trợn hút thuốc.

Anh chưa bao giờ cảm thấy giống như bây giờ, khói thuốc trở thành liều thuốc tốt, chẳng những có thể kiềm chế được cơn đau đầu, mà còn có thể khiến cho lòng anh yên tĩnh lại.

Cứ như vậy, đứng trên hành lang yên tĩnh, Trần Vĩnh Hải yên lặng hút xong một điếu thuốc.

Sau đó lại gọi người giúp việc tới, lau dọn sạch sẽ khói bụi và tàn thuốc trên sàn nhà.

"Cậu Hải, cậu có cần tôi quét dọn trong phòng một chút không?" Người giúp việc hỏi một câu.

Trần Vĩnh Hải khoát khoát tay, tỏ ý không cần.

Cô giúp việc gật đầu rồi đi xuống.

Trần Vĩnh Hải sửa sang lại trang phục hơi nhăn nhúm trên người, chợt nhíu mày.

Anh lại không hề nhận ra, đã một ngày một đêm mình không thay đồ rồi, quần áo trên người đều đã nhăn nhúm cả.

Trần Vĩnh Hải nhấc chân đi về phía gian phòng của mình, đi được một bước lại đột nhiên dừng lại, quay người đứng ở trước cửa phòng của Nguyễn Quỳnh Anh.

Anh đứng đó trong chốc lát, vươn tay đặt lên chốt cửa muốn vặn ra, nhưng cuối cùng lại không làm thế, dường như là trong lòng đang do dự, giãy dụa.

Thật lâu sau Trần Vĩnh Hải mới rút tay về, đút vào trong túi quần. Đôi môi mỏng mấy máy, hiện lên mấy phần lạnh lùng.

Đột nhiên anh lại cảm thấy sợ hãi, không dám mở cửa vào gặp cô.

Là bởi vì những lời Quản gia Hoàng nói vừa rồi sao?

Ánh mắt u ám, đáy mắt lóe lên chút cảm xúc khiến người ta không hiểu thấu. Hai hàng lông mày của Trần Vĩnh Hải nhíu lại thật chặt, đứng nhìn cánh cửa phòng của Nguyễn Quỳnh Anh rất rất lâu, mãi một lúc lâu vẫn không mở cửa đi vào, mà lại trở về phòng của mình.

Tối muộn, Trần Vĩnh Hải ngủ được mấy tiếng thì tinh thần phấn chấn lại hơn đôi chút, anh thay một bộ đồ mặc ở nhà rồi đi xuống lầu.

Vừa ra khỏi thang máy, Quản gia Hoàng đã mặt ủ mày chau tiến lên: “Cậu Hải, cô Quỳnh Anh không chịu xuống ăn cơm."

Trần Vĩnh Hải bất mãn ngẩng đầu, nhìn lên lầu một chút: “Vậy thì đưa đồ ăn lên cho cô ấy, nhìn chằm chằm cô ấy ăn, nói cho cô ấy biết, nếu như không ăn thì tôi sẽ tự mình đi lên đút cho cô ấy, đến lúc đó cô ấy không muốn ăn thì cũng phải ăn."

"Vâng, tôi đã biết." Quản gia Hoàng gật gật đầu, làm theo lời anh.

Chán nản một hồi mới bưng khay đồ ăn lên lầu.

Nguyễn Quỳnh Anh đang cầm điện thoại di động xem cái gì đó, nghe thấy tiếng bước chân thì hơi ngẩng đầu lên một chút: “Chú Hoàng, tôi không ăn."

"Cô Quỳnh Anh, cô vẫn nên ăn một chút đi, sao mà nhịn ăn được, cậu Hải mới vừa nói, nếu cô không ăn thì cậu ấy sẽ đích thân đi lên đây đút cho cô ăn."

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh lập tức trở nên lạnh lẽo. Cô chỉ tay về phía đầu giường: “Vậy chú cứ để ở đó đi."

"Được." Quản gia Hoàng đặt chiếc khay xuống.

Nguyễn Quỳnh Anh trông thấy ông ấy đứng ở đằng kia không đi thì khẽ mấp máy môi.

Quản gia Hoàng cười khan một tiếng: “Cậu Hải bảo tôi phải nhìn chằm chằm cô ăn."
"Anh ta thật sự coi tôi là tội phạm rồi hả?" Nguyễn Quỳnh Anh nhếch miệng lên cười mỉa mai một cái.

Quản gia Hoàng sờ lên cái mũi: “Cũng không thể nói như vậy, cậu Hải chỉ muốn cô ngoan ngoãn ăn cơm, lo lắng cho thân thể của cô thôi."

"Tôi không cần sự lo lắng của anh ấy, tôi cũng không cảm thấy anh ấy đang lo lắng gì cho tôi cả, chắc hẳn là anh ấy đang sợ, sợ nếu như tôi chết đói thì không ai đứng ra ngăn chặn tai họa cho Tô Hồng Yên." Nguyễn Quỳnh Anh nói xong thì để điện thoại di động xuống, bưng bát cơm lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.