“Tôi hiểu rõ chủ tịch đang nói gì.” quản lý Lưu nhìn Nguyễn Quỳnh Anh với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Vừa rồi nếu trong mắt hắn không léo lên ánh mắt vụng trộm, Nguyễn Quỳnh Anh có thể tin đã tin rằng ông ta thực sự không thể hiểu được những gì cô nói.
“Ông Lưu đừng giả bộ nữa, nói chuyện thẳng thắn với nhau không phải tốt hơn sao?” Nguyễn Quỳnh Anh dựa lưng vào lưng ghế, khí thế tự nhiên tăng lên, như là thần Tần Liền.
Vừa nghe đến đây, quản lý Lưu nheo mắt lại, sắc mặt tối sầm lại nhìn chằm chằm vào Nguyễn Quỳnh Anh: “Chủ tịch, xem ra cô đã biết được chút ít.”
Sắc mặt ông ta thay đổi đột ngột khiến Nguyễn Quỳnh Anh không phản ứng kịp.
Nhưng khi nghĩ đến người đang đứng trước mặt cô, có thể là người đứng sau nhiều lần muốn lấy mạng của cô, Nguyễn Quỳnh Anh vứt bỏ nỗi sợ, lại còn có hứng thú với chuyện này.
Cô hít hai hơi dài, kìm nén sự sợ hãi, chống cằm khó hiểu hỏi: “Quản lý Lưu, tôi tự hỏi bản thân xem tôi có hận thù gì với ông, chẳng lẽ vì mâu thuẫn với bố tôi, nên ông mới có ý nghĩ muốn đưa tôi vào chỗ chết?”
“Không có chuyện đó!” Quản lý Lưu sốt ruột, quay mặt đi chỗ khác trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh không nhận được câu trả lời mà cô ấy muốn, cô ấy cũng không vội, rút ra một tờ giấy vừa viết vừa tiếp tục nói: “Còn Lê Diệu Ngọc thì sao? Hai người lớn lên cùng nhau, nhưng hai người lại có thù oán gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516087/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.