Nguyễn Quỳnh Anh ngồi trên ghế sa lon, liếc nhìn cuốn sách thiết kế thời trang mà hôm trước vừa nhận được.
"Cô Quỳnh Anh, có người chuyển phát nhanh tới." Quản gia Hoàng ôm một cái hộp đi vào phòng khách: "Thật kì lạ, lại không có tên của người gửi."
Nguyễn Quỳnh Anh nghe vậy thì mắt sáng rực lên một chút: "Chắc là Việt Anh, lần trước Việt Anh gửi chuyển phát nhanh đến cũng không để tên."
"Nói cũng đúng." Quản gia Hoàng cảm thấy cũng đúng, nên đưa hộp chuyển phát nhanh cho cô, mình đi làm việc khác.
Cô cầm dao nhỏ, mặt nở nụ cười, không biết lần này Nguyễn Việt Anh sẽ gửi cái gì tới.
Cắt băng dán, Nguyễn Quỳnh Anh mong chờ mở hộp ra, khi thấy đồ vật bên trong, ánh mắt của cô trợn trắng lên, trên mặt không còn giọt máu, hét lên một tiếng, ngất đi.
"Cô Quỳnh Anh, cô sao thế?" Quản gia Hoàng nghe thấy tiếng động thì chạy tới, đã thấy Nguyễn Quỳnh Anh té xỉu trên ghế sa lon.
Sao lại thế này chứ?
Quản gia Hoàng cảm thấy mờ mịt, đi đến kiểm tra tình hình của cô, phát hiện chỉ là ngất xỉu, ông ta mới khẽ thở nhẹ ra.
Nhưng rốt cuộc vì sao lại thế này, ông ta không hiểu.
Trong không khí có mùi máu tươi nồng nặc, quản gia Hoàng nhíu mày: "Mùi này ở đâu ra thế?"
Ông ta quay đầu lại nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trên bàn trà. Mùi máu là từ chiếc hộp đó phát ra.
Quản gia Hoàng nghi hoặc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516083/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.