Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm vào cầu thang hồi lâu, cuối cùng cụp mắt, quay trở về phòng.
Sau khi sạc điện thoại xong, cô nhắn một tin nhắn cho Nguyễn Trâm Anh, chủ yếu là hẹn ngày mai gặp mặt.
Có một số việc đã đến lúc phải biết rõ.
Buổi tối, Nguyễn Quỳnh Anh ăn xong bữa tối cũng chỉ mới hơn bảy giờ.
Cô cũng bình thường, ngồi trên ghế salon xem tivi, chương trình hài, nhưng cô không hề cảm thấy buồn cười.
Nhìn kỹ thì thấy ánh mắt cô không tập trung vào TV, không biết tâm tư đã bay đi nơi nào.
Ngồi được khoảng một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh ngáp một cái, dụi con mắt mỏi nhừ, nhìn về phía cửa trước mấy lần, nơi đó vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Tối nay anh thật sự không trở lại sao?
Đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh tối sầm lại, cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV, lấy một cuốn sách thiết kế thời trang dưới bàn trà lên đọc.
Quản gia Hoàng bưng một ly sữa bò đi tới, đặt nhẹ bên cạnh cô: "Cô Quỳnh Anh, sao bây giờ cô còn không lên lầu nghỉ ngơi."
"Còn sớm, tôi xem sách một chút." Nguyễn Quỳnh Anh giơ tay lật sách, cười trả lời.
"Thế ạ." Quản gia Hoàng gật gật đầu, trong lòng hiểu rõ, cô đọc sách là giả, chờ người về mới là thật.
Đáng tiếc...
Quản gia Hoàng thở dài, thương hại nhìn xem Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh trở về phòng nghỉ ngơi đi, đêm nay cậu Hải không trở về đâu."
Tay đang cầm sách của Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516079/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.