Trong khi suy nghĩ thì đã đến biệt thự rồi.
Bảo Quốc dừng xe, không vội khóa cửa mà quay đầu nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh, ban nãy nói cái gì, cô có thể coi như chưa từng nghe thấy không?"
“Có thể.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Cô không có cách nào từ chối, mỗi người ở bên cạnh Trần Vĩnh Hải cô đều không thể đắc tội.
“Vậy thì cảm ơn cô Quỳnh Anh.” Bảo Quốc mỉm cười nói với cô, rồi mở khóa cửa xe.
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi không nói gì nữa, xuống xe đi về phía biệt thự, dáng người nhỏ nhắn gầy gầy làm cho người ta đau lòng.
Cô thực sự có thể giả vờ không nghe thấy gì sao?
Cười tự giễu, Quỳnh Anh khịt mũi, trong lòng tự hiểu được là không thể.
Lời nói vừa rồi của Bảo Quốc, từng chữ từng chữ đều đánh vào chỗ đau trong nội tâm của cô.
Cho đến tận bây giờ, cô chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện làm tình nhân cho người khác, nếu để mẹ cô biết chuyện thì sẽ buồn biết bao nhiêu đây.
Mẹ cô lúc còn sống ghét nhất những loại phụ nữ làm kẻ thứ ba.
Nếu mẹ mà biết con gái mình trở thành tình nhân, chỉ sợ rằng ở dưới đấy bà sẽ không yên.
Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh vào cửa biệt thự, Bảo Quốc nâng cửa xe lên, lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Vĩnh Hải: "Cậu Hải, tôi đã đưa cô Quỳnh Anh về rồi."
Ừ một tiếng, Trần Vĩnh Hải xoay chiếc bút máy trong tay, đôi mắt thâm thúy giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516067/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.