Mộ Du Thần đặt điện thoại xuống. Trong khoảnh khắc mà anh quay đầu lại, anh nhìn thấy Tịch Hạ Dạ đang cố giấu nụ cười mỉm của cô khi nhìn xuống tập tài liệu.
Anh bỗng dừng lại rồi mỉm cười.
"Cô có thể cười nếu cô thấy nó thú vị. Cô không cần kìm nén thế đâu."
Sau đó anh đi ngang qua Tịch Hạ Dạ và ngồi vào ghế của mình.
Tịch Hạ Dạ cười nhẹ nhàng và nói, "Không đâu, chỉ là…tôi không hi vọng Chủ tịch cũng giống như tôi."
"Tôi nghĩ là cô cũng luôn bị làm phiền bởi những vấn đề như thế, phải không?" Mộ Du Thần nhướn mày, đôi mắt hơi sáng lên.
Tịch Hạ Dạ bối rối gật đầu. "Tố Nam và mẹ tôi rất lo lắng cho tôi, vậy nên…"
"Ừm, tôi nhớ ra rồi, giống như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."Tịch Hạ Dạ mỉm cười và giơ bàn tay bị bỏng của cô lên. "Vâng, thực sự tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của Chủ tịch nhiều lần. Tôi không biết phải trả ơn anh như thế nào nữa"
Giúp đỡ nhiều lần ư?
Mộ Du Thần bật cười. Giọng điệu kèm theo chút dịu dàng và hài hước hiếm có. "Có rất nhiều cách để trả ơn một ai đó. Ví dụ điển hình như dành trái tim của mình cho người đó."
Tịch Hạ Dạ sững sờ. Cô cảm thấy lúng túng và không biết phải nói gì cả.
Nhanh chóng Mộ Du Thần che đậy tình huống khó xử khi nhìn cô và chỉ vào những tài liệu mà cô đang cầm. " Đây là kế hoạch cô gửi cho tôi trước đây. Tôi đã xem qua nó và có một số chỉnh sửa. Hãy xem nó như tài liệu kham khảo và tôi chắc chắn nó sẽ giúp cô giải quyết hết khối lượng công việc của mình đấy."
Tịch Hạ Dạ mở các tài liệu và nhìn lướt qua nó. Sự thực thì một số các chi tiết đã được sửa đổi và anh đã viết những từ dưới góc độ cá nhân vào. Chữ viết của anh có nét cuốn hút và mạnh mẽ tựa như bản thân anh. Cô ngạc nhiên và ấn tượng. Sau một khoảng thời gian, cô ấy bình tĩnh nhìn anh và nói: "Một tháng sau, tôi sẽ gửi một kế hoạch kỹ lưỡng cho anh."
"Cô có thể cho tôi biết cái cô cần. Dự án này có thể là dự án trọng điểm quan trọng của năm tới, vì vậy chúng ta phải cẩn thận trong giai đoạn đầu của công việc."
"Tôi hiểu rồi. Tôi nghĩ rằng mình có thể thành lập một nhóm để tiến hành nghiên cứu, phân tích chi tiết để đưa ra một bản kế hoạch đúng chỉ tiêu, Tịch Hạ Dạ nói sau khi ngẫm nghĩ.
"Tôi sẽ cho Ruiz và Casey giúp cô. Về việc thành lập một đội, tùy ở cô thôi. Công ty sẽ phối hợp với bản kế hoạch của cô. Đây, có một vài hình ảnh có thể hữu ích với cô đấy."
Nhanh chóng Mộ Du Thần gõ một loạt từ trên máy tính xách tay của mình. Sau đó, mở ra một thư mục với một số hình ảnh thiết kế nằm bên trong.
Tịch Hạ Dạ di chuyển đứng cạnh anh, tập trung vào màn hình.
"Đây là thiết kế dành cho một dự án ở Pháp. Hiện tại nó đang được xem xét, nhưng có nét tương đồng với dự án mà cô đang thực hiện. Do đó, cô có thể xem nó như một tài liệu kham khảo."
Xem nó như một tài liệu kham hảo ư?
Nó không phải là một tập tin bí mật hàng đầu của công ty hay sao?
Tịch Hạ Dạ ngạc nhiên nhìn Mộ Du Thần.
Đột nhiên, cô không biết nên nói gì nữa.
Khi không thấy câu trả lời từ cô, Mộ Du Thần rời mắt khỏi màn hình và ngẩng đầu nhìn Tịch Hạ Dạ đang đăm chiêu nhìn anh.
Anh mỉm cười khi chợt nghĩ về điều gì đó.
Có một khoảng lặng im nhỏ trước khi anh lên tiếng, "Tịch Hạ Dạ, tôi tin tưởng cô."
Câu nói của anh khiến Tịch Hạ Dạ xúc động sâu sắc.
Khi một người tự tin đến nỗi chẳng buồn giải thích về bản thân thì nó rất giống với phiên bản trước đây của bản thân cô. Đó là điều khiến anh tin tưởng Tịch Hạ Dạ.
Hai tay Tịch Hạ Dạ khẽ nắm chặt lấy tập tài liệu và móng tay cô trở nên trắng bệch. Khi cô hít nhẹ một hơi và gật đầu ngay sau đó, mắt cô chuyển động với ánh sáng mờ ảo. Khi cô chuẩn bị nói gì điều gì đấy, có tiếng gõ cữa gấp gáp.
Cả hai người cùng nhìn nhau và nhìn phía cánh cửa khi Lịch Tư bước vào.
"Chủ tịch, Lão phu nhân đang ở đây. Bà ấy…" Mộ Du Thần cau mày lúc nghe tin tức của Lịch Tư.
"Tôi sẽ quay trở lại sau". Nhanh chóng Tịch Hạ Dạ đóng tập tài liệu của mình lại.
"Có những bản sao của bản thiết kế đó ở đây. Nếu cô muốn xem chúng, cứ ghé tôi bất cứ lúc nào", Mộ Du Thần quả quyết.
"Vâng"
Sau đó, Tịch Hạ Dạ nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Sau một ngày đầu tắt mặt tối, thời gian vùn vụt trôi qua.
Chẳng mấy chốc, đã đến buổi tối. Tịch Hạ Dạ chỉ muốn về nhà sớm hơn để bắt tay chuẩn bị cho dự án sắp tới, nhưng cô gặp một vị khách bất ngờ tại lối vào của Tập đoàn Quang Vinh Thế Giới.
"Em làm gì ở đây vậy?"
Trên cầu thang, Tịch Hạ Dạ nhìn thấy khuôn mặt buồn bã và dịu dàng của Tịch Tâm Ý. Biểu cảm của cô tối sầm lại và không khí lạnh lẽo quanh cô tỏa ra. Phản ứng này của cô làm Tịch Tâm Ý tái nhợt.
"Chị" Tịch Tâm Ý gọi cô một cách yếu ớt, "Công ty đang gặp rắc rối. Bà nội quá lo lắng và đột nhiên ngất xỉu. Em đã gọi cho chị nhưng mãi không không được nên em đành trực tiếp đến đây. Làm ơn đi chị, hãy đến thăm bà nội. Bố vẫn đang ở thành phố B và chưa thể trở về ngay bây giờ. Mẹ lo lắng rằng có thể ông nội sẽ rất suy sụp nên không nói gì với ông. Hiện tại, mẹ đang đợi bên ngoài phòng phẫu thuật. Em không biết phải làm gì nữa và em cảm thấy rất hoảng sợ…Sức khỏe bà nội đã bất ổn trong một khoảng thời gian rồi…Em thực sự lo lắng, chị ơi"
Đôi mắt Tịch Tâm Ý tràn ngập sự sợ hãi lúc nhìn đăm đăm vào Tịch Hạ Dạ.
Công ty đang gặp rắc rối sao?
Tịch Hạ Dạ nhíu mày. Như thế nào mà Công ty truyền thông đại chúng văn hóa Nguyệt Ảnh do bà nội lãnh đạo lại không hoạt động tốt cơ chứ? Cô đã thấy trên truyền hình việc họ kí được vài dự án lớn và đang bận rộn với nó gần đây, vậy vì sao lại đột nhiên gặp trục trặc? "Ở bệnh viện nào?" Tịch Hạ Dạ dừng lại một chút rồi hỏi.
Nhanh chóng Tịch Tâm Ý trả lời.
Tịch Hạ Dạ tràn đầy những cảm xúc lẫn lộn về bà nội của mình. Trước khi Tịch Hạ Dạ rời khỏi gia đình, ông bà đã thực sự yêu thương cô. Rồi mọi chuyện thay đổi khi Tịch Tâm Ý đến. Cô lập tức trở thành một người xa lạ nơi góc nhỏ nào đó, nhìn họ nói cười với nhau như một gia đình đích thực.
"Hạ Dạ, em gái mày thích phòng của mày. Hãy đổi cho nó đi". "Hạ Dạ, Tâm Ý sẽ chuẩn bị tham gia một buổi tiệc tối với tao. Để con bé mặc bộ váy tao mua cho mày trước đây nhé. Dù sao thì mày cũng sẽ không bao giờ mặc nó đâu."
"Hạ Dạ, làm thế nào mà mày lại để Tâm Ý rơi xuống nước khi biết cơ thể con bé yếu ớt như vậy? Tao đã dạy mày những gì hả?"
"Tại sao mày cứ mãi bướng bỉnh như vậy hả? Hàn Nhất Phong và Tâm Ý đã thích nhau rồi. Mày sẽ đau khổ nhiều hơn khi thấy chúng nó ở bên nhau sao?"
"Mày là con gái của thị trưởng. Không lẽ mày không có hàng tá đàn ông để lựa chọn sao? Mày đang làm tất cả mọi người khó chịu đấy. Ông mày cũng ngã bệnh vì mày. Làm sao mày lại có thể ích kỷ như vậy hả? Tại sao lúc nào cũng phải chống đối Tâm Ý hả?"
"Mày thật ấu trĩ. Tao thật thất vọng về mày!"
Đột nhiên, những lời nói của Đặng Văn Ôn vang lên rõ ràng trong tai và cô cảm thấy lồng ngực đau nhói từng cơn.
Khi một ai đó chạy trốn khỏi điều gì, số phận cứ trêu ngươi mà ám ảnh người đó với điều tương tự.
Lúc họ đến bệnh viên T, Đặng Văn Ôn vừa phẫu thuật xong và đang đến phòng hồi sức.
Bác sỹ nói rằng bà ấy bị một cơn đột quỵ và sẽ chết nếu không kịp thời đến bệnh viện.
Tịch Hạ Dạ đứng cạnh giường bệnh và nhìn Đặng Văn Ôn đang hôn mê. Nhạc Linh Tư trông có vẻ lo lắng. Khi cô ấy nhìn Tịch Hạ Dạ, đôi mắt ấy toát nên vẻ kỳ lạ và hay đảo mắt về phía Tịch Hạ Dạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]