Đến lúc chuẩn bị xuất phát Hàm Nhi căn dặn và chào tạm biệt Vũ Thiên: “Con ở nhà nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời vú nuôi không được chạy lung tung ra ngoài biết chưa?”
“Mẹ à! Cả ngày hôm nay mẹ đã nói hơn chục lần rồi đấy”
“Cái thằng nhóc này biết chưa hả? Mẹ lo cho con lên mới nhắc nhở con đó!” Hàm Nhi vừa nói vừa kí đầu Vũ Thiên.
“Dạ! Dạ tiểu Thiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà” cậu bé hôn “chụt” và má Hàm Nhi để cô yên tâm.
Hai người chào tạm biệt rồi Cố Tuấn Trạch đưa Hàm Nhi tới bệnh viện. Vừa đến nơi thì đã có sẵn ba chiếc ô tô dành cho bộ đội tới đón đậu trước cửa bệnh viện và một chiếc trực thăng. Lần này đi gồm có năm bác sĩ phụ trách trong đó Hàm Nhi sẽ là đội trưởng và bốn mươi y tá đi theo để hỗ trợ.
Lần này đi đến phía Bắc Hàm Nhi như có một dự cảm gì đó. Trong lòng cô rất run sợ không hiểu vì sao bản thân mình lại có điềm như vậy. Cố Tuấn Trạch như nhìn được ra anh liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô an ủi: “Đừng lo lắng sẽ không sao đâu”
Hàm Nhi ngại ngùng rút tay lại rồi cúi đầu “Cảm ơn anh! Lần này lại phiền anh đến tận nơi nguy hiểm này để hộ trợ cho tụ em”
“Không sao, anh rất vui khi được giúp đỡ mọi người và đặc biệt là phải chăm sóc cho em”
“Cảm ơn anh”
“Em đừng có suốt ngày cảm ơn anh nữa được không? Thay vì cảm ơn thì em cũng lên làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-dung-hong-chay-thoat-co-dau-ga-thay-cua-lanh-thieu-tuong/767452/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.