Hàm Nhi bắt taxi đi đến Diệu gia. Cũng đã lâu lắm rồi cô không quay lại căn nhà đấy từ khi Lãnh Phong Thần mua cô thì gia đình đấy đã không còn có đứa con gái là cô nữa rồi.
“Cô còn đến đây làm gì” Diệu Linh Anh chạy ra mở cửa cô ta vẫn không thay đổi chút nào vẫn ngang ngược hống hách
“Ai vậy em yêu, em đang mang thai đừng nóng giận ảnh hưởng đến sức khỏe của thai nhi” Khang Dật chạy ra ôm vợ mình “Ai đây không phải là đứa con hoang của gia đình em sao bị chồng đuổi nên về đấy đấy à” Hai vợ chồng họ hùa nhau nói xấu Hàm Nhi
“Tôi muốn gặp cha để lấy lại tín vật mà mẹ tôi đã để lại, lấy xong tôi sẽ rời đi.” Hàm Nhi nói.
“Chỉ là vợ lẽ mà cũng có tín vật ư chắc lại là món đồ rẻ tiền”
“Cô…”
Bên trong nhà vọng ra tiếng nói của ông Diệu Kiến Trung “Sao bên ngoài ồn ào vậy?”
Ông ta ra ngoài nhìn thấy Diệu Hàm Nhi “Mày đến đây làm gì?”
“Tôi muốn lấy lại tín vật của mẹ trước kia ông từng nói tôi kết hôn với Lãnh Phong Thần thì ông sẽ trả lại cho tôi hôm nay tôi đến đây để lấy lại”
Diệu Kiến Trung gọi quản gia sai ông ta vào thư phòng lấy ra một chiếc hộp làm bằng gỗ lim trơn bóng
“Đây là thứ mày muốn cầm rồi cút đi từ nay nhà họ Diệu ta không có đứa con hoang như mày” Ông ta cầm lấy hộp gỗ từ tay quản gia ném xuống đất, rồi cả ba người vào trong nhà đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-dung-hong-chay-thoat-co-dau-ga-thay-cua-lanh-thieu-tuong/767440/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.