#37
Sáng hôm sau Mộc Nhi tỉnh dậy, đầu óc mình đau như búa bổ khó khăn ngồi dậy nhìn xung quanh, cô hoảng hốt khi thấy đây không phải nhà mình cũng không phải nhà của Âu Vũ.
Lật chăn lên xem, Mộc Nhi vuốt ngực thở nhẹ. Một mùu thơm của đồ ăn truyền đến làm chiếc bụng đói của cô cồn cào kêu lên, Mộc Nhi ngồi dậy đầu cô vẫn còn choáng lúc này cửa bật mở.
"Cậu tỉnh rồi?"
Triết Vương nhanh đến đỡ cô ngồi xuống giường, Mộc Nhi ngơ ngác nhìn anh ngạc nhiên.
"Sao tớ lại ở đây?"
"Hôm qua cậu say, không nỡ để cậu ở đó nên đã đưa về đây"
"Cám ơn cậu, tớ phải đi rồi"
"Đi? Đi đâu?"
"Chuyển nhà"
"Sao thế? Có chuyện gì sao? Cần tớ giúp không? Hay cậu ở nhà tớ đi vẫn còn trống mấy phòng đấy"
"Phiền cậu lắm, với lại không thể ở lại thành phố này tớ...."
Nói đến đây bỗng Mộc Nhi trầm mặt, tiếng điện thoại vang lên phá vỡ không khí im lặng ở đây cô nhìn sang là số điện thoại của Âu Vũ.
Liền tắt máy, không lẽ cô cứ trốn tránh như vậy mãi sao?
"Có gì cần tớ giúp không? Nhìn cậu tớ lo lắm"
Mộc Nhi liền có một suy nghĩ, thôi thì cứ dùng cách này tạm vậy.
"Cậu giả làm bạn trai tớ đi!!"
"Hả?" Triết Vương bất ngờ vì câu nói của cô còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Giả làm bạn trai tớ đi!!"
"Sao không phải là thật? Cậu cũng biết là tớ mong muốn chúng ta quay lại mà"
"Tớ...."
"Mộc Nhi, nếu cậu không còn tình cảm với tớ thì chúng ta từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-den-roi/615664/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.