Chương trước
Chương sau
“Hừ! Tôi nhất định sẽ báo thù! Chính các người đã khiến nhà tôi biến thành như vậy, tôi nhất định sẽ không buông tha cho các người!”
“Được rồi, ba anh em chúng tôi cũng sẽ nhớ cậu mà, dù sao cũng không biết cậu có còn tiền để đóng học phí cho học kỳ sau không.”
Ba đứa nhỏ đi theo sau vừa nhìn sự phẫn nộ của Võ Kiệt vừa đưa mắt nhìn theo bóng dáng cậu ta rời đi.
Bọn họ còn ở cổng trường mẫu giáo vẫy tay chào tạm biệt: “Hoan nghênh quay trở lại.”
Ở phía sau, những đứa trẻ khác im lặng nhìn.
“Bọn họ khiến cho mẹ cậu bị thương, sao còn đón cậu ta quay lại làm gì?” Một cô bé mặc váy đỏ tò mò hỏi.
“Suy cho cùng thì trường mẫu giáo này được rất nhiều gia đình chung tay mở ra, thêm một người thì vẫn tốt hơn bớt một người mà.”
Đối với ba đứa nhỏ mà nói thì tiền và những chuyện khác có thể tách rời.
Cả đời này sẽ không gặp khó khăn về tiền.
Hoạt động của bố mẹ và con cái chính thức bắt đầu, bớt đi mấy bà lớn giàu có hào phóng, bầu không khí trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Hoạt động kéo dài hơn một tiếng đồng hồ mới kết thúc. Ba đứa nhỏ trở thành người chiến thắng lớn nhất của hoạt động lần này.
Vì quá nổi bật và xuất chúng nên rất nhiều phụ huynh và các bé đã đến xin chụp ảnh chung với họ để làm kỉ niệm.
“Đó là con trai của Mục Lâm Kiên đấy, rất hiếm khi gặp được người tai to mặt lớn, vậy nên phải chụp một bức ảnh mới được.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, đến lúc đó lấy ra khoe khoang là tôi đã gặp được nhân vật lớn, còn chụp ảnh chung với con trai của anh ấy nữa.”
Có danh lợi và quyền thế làm bối cảnh thì mối quan hệ xã giao cũng sẽ được thơm lây.
Nhiều người đến xin chụp ảnh không phải vì thành tích xuất sắc mà là vì thân phận của ba đứa nhỏ.
“Xin chào, cô Vũ có thể chụp chung với chúng tôi một bức ảnh không? Nhân tiện có thể gọi anh đằng kia của cô lại được không?”
Vũ Vân Hân nhìn Mục Lâm Kiên đang trả lời điện thoại ở xa, có lẽ đang bận gì đó nên không gọi: “Chụp mấy người chúng tôi vài tấm trước được không?”
“Được.”
Cuối ngày, bốn mẹ con đều kiệt sức rồi.
Quay về chỗ ngồi của khán giả, mấy vệ sĩ đưa khăn và đồ uống cho họ.
“Bố, sao con không nghe thấy khẩu hiệu của bố?” Há Cảo ngồi uống trà sữa bên cạnh Mục Lâm Kiên.
“Con chỉ nghe thấy giọng của vệ sĩ và anh Lục, sao bố không cổ vũ cho tụi con? Người ta chỉ muốn nghe tiếng bố cổ vũ thôi mà. Bố xem người hâm mộ của tụi con kìa!”
Nhìn theo hướng Bánh Bao chỉ, Mục Lâm Kiên nhìn thấy một đám nữ sinh đang giơ cao vật cổ vũ cho ba đứa nhỏ: “Ba đứa ơi, chúng tôi yêu em! Chỉ cần em thắng thì chúng tôi cũng sẽ thắng cả thế giới!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.