Mà câu nói này vừa nói ra, mọi người ai cũng đồng ý.
Ba đứa nhỏ thông minh như thể vừa khám phá ra một thế giới mới nào đó: “Chậm chút! Chậm chút! Chúng ta không tới công ty nữa!”
Hai mắt Lục Tâm sáng bừng, nếu ba tên nhóc thối tha này không đến công ty nữa, vậy chẳng phải tiền thưởng của anh ta vẫn còn hay sao.
“Xin hỏi, ba cậu chủ muốn đi đâu?”
“Chúng ta đến nhà hàng này!”
Đối với ba bé con mà nói, dù sao thì Mục Lâm Kiên cũng chẳng thể chạy trốn, nhưng nếu chẳng may ông Mục và Ninh Phượng có quan hệ nào đó, Tập đoàn Vũ Thị sẽ xong đời.
“Cái này không hay cho lắm thì phải!” Điều mà Lục Tâm không thích nhất chính là làm phiền ông chủ lớn của mình.
“Anh không sợ tiền của ông Mục sẽ bị kẻ đê tiện như cô ta lừa mất sao?” Há Cảo nghiêm nghị nói.
Bánh Bao đáp: “Đúng vậy! Trên các bản tin thời sự, người ta thường hay nói rằng có rất nhiều ông già chỉ vì nhất thời tham lam sắc đẹp mà bị mấy người phụ nữ lẳng lơ không rõ tên tuổi lừa hết tiền, ngay cả tiền mua quan tài cũng bị lấy mất đó.”
“Không biết, ông Mục có nhiều tiền không nữa?” Màn Thầu vẫn luôn là đứa nhỏ lý trí nhất, luôn hỏi những câu hỏi có tính then chốt.
Lục Tâm tính toán một chút, nói: “Không nhiều bằng Tổng giám đốc Mục, chắc ít hơn hai phần ba số tài sản hiện có của Tổng giám đốc Mục.”
“Ít vậy sao!” Ba đứa nhóc đầy thất vọng, suy nghĩ một hồi rồi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094816/chuong-852.html