Gò má cô lập tức ửng đỏ.
Vô thức nhìn mình trong gương, cô phát hiện màu đỏ trên môi cô đã bị ăn sạch.
Vũ Vân Hân lấy son môi trong ngăn kéo ra tô lại.
Nhìn thấy sắc mặt cô đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, nghĩ đến chuyện vừa nãy thật sự quá mạo hiểm.
“Ngày mai cầm phương án lên, tôi xét duyệt với em.”
Mục Lâm Kiên lại gửi tin nhắn tới nữa.
Vũ Vân Hân sững sờ: “Không cần.”
Câu trả lời của cô không có bất cứ tác dụng nào, bởi vì anh là chủ tịch.
Không hiểu sao, cô như đang phải tiến vào cái bẫy của Mục Lâm Kiên.
Mục Lâm Kiên ngồi trong văn phòng, đối mặt với các nhân viên cấp cao, trong lòng lại nhớ tới cảnh tượng vừa này.
Anh muốn xem người phụ nữ này có thể giữ được bao lâu rồi mới không chịu nổi công khai mối quan hệ của họ.
Sáng sớm hôm sau.
Đoàn xe hoành tráng tiến vào khu dân cư.
Mục Lâm Kiên ngạo nghễ xuống xe.
Tất cả mọi người đi ngang qua không nhìn đưa tầm mắt về phía anh.
Ba đứa bé đeo cặp sách bước xuống từng bậc thang một: “Búp Bê, mẹ nhanh lên đi. Chúng ta sắp bị muộn rồi.”
Không hiểu sao tối hôm qua Vũ Vân Hân bị đau bụng mãi không thôi, đến sáng nay mới đỡ hơn chút.
Bị tiêu chảy đến liệt giường.
Khuôn mặt cô tái nhợt như không có máu, dùng lớp trang điểm che lại, chịu đựng xuống tầng.
“Oa.” Dưới tầng truyền đến tiếng kích động của ba đứa bé.
“Rất khí phách. Đây là trường học có khí thế nhất mà em từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094801/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.