Nhưng khi nhìn thấy cô khó chịu nhíu mày, anh lại không đành lòng.
Mục Lâm Kiên đau lòng ôm lấy Vũ Vân Hân.
Đây là mạng sống của anh, nếu cô biến mất thì anh sống cũng không còn gì ý nghĩa nữa.
Sao có thể nói mất là mất chứ.
Anh ôm cô thật chặt.
Người phụ nữ trong ngực giống như yêu tinh vậy, ngón tay ngọc nhỏ dài khẽ vuốt dọc theo vai rộng của anh thăm dò xuống dưới.
Mỗi cái vuốt ve đều giống như khiêu khích.
Cô nhón chân lên, bờ môi kẽ kề bên tai anh, dịu dàng nói nhỏ: “Đừng tức giận nữa có được không, sau này người ta sẽ là bé ngoan.”
Một câu làm nũng, đủ khiến lòng Mục Lâm Kiên mềm nhữn.
Vòng tay ôm cô đột nhiên căng thẳng.
Vũ Vân Hân làm càn khẽ cắn.
Mục Lâm Kiên không khống chế được, trực tiếp ôm lấy cô đặt lên bàn làm việc.
Di động vẫn còn rung, tin nhắn được gửi đến không ngừng.
Dường như điện thoại đang bị oanh tạc, hận không thể lấy tất cả thông tin trong máy Màn Thầu cho Mục Lâm Kiên biết.
= Tập đoàn Vũ thị Ninh Phượng nhìn tin nhắn, cuối cùng thì đã gửi xong tất cả tin nhắn.
“Rất tốt! Rất tốt!” Bà ta đã không thể chờ đợi được, muốn nhìn thấy dáng vẻ của Vũ Vân Hân sau khi bị mất đi núi dựa lớn.
Nếu không phải ngày đó bà ta tận mắt thấy Mục Lâm Kiên xuất hiện ở bãi đậu xe, thì đến nay bà ta cũng không thể tưởng tượng được người phụ nữ này thật sự có một chân với Mục Lâm Kiên.
Sau nhiều lần cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094694/chuong-736.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.