“Không có gì! Trẻ con nói vớ nói vẩn thôi.” Vũ Vân Hân vốn không muốn Mục Lâm Kiên biết quá nhiều việc gia đình của cô.
“Dù sao chú cũng phải nhớ tránh xa người đàn bà này ra, đừng hợp tác với bà ta! Chú biết chưa?” Dù bị bịt miệng, Sủi Cảo vẫn muốn nói ra câu cuối cùng kia.
Mục Lâm Kiên nhíu mày, cầm di động, hỏi: “Dự án hợp tác của Ninh Phượng có mấy cái?”
Vũ Vân Hân không ngờ Sủi Cảo chỉ tùy tiện nói vài câu, vậy mà con hàng này liền đi kiểm tra đối chiếu sự thật rồi.
Cô thật sự có chút cảm giác được cưng chiều mà phát sợ, xoay người nhìn ba đứa nhỏ.
Chỉ thấy bọn nhỏ đang nhìn vào một tờ giấy, thầm thì thảo luận gì đó.
“Rút hết tiền về.”
Lời Mục Lâm Kiên khiến mọi người đều kích động.
Bốn mẹ con lập tức bưng trà rót nước, thậm chí còn sắp xếp đấm bóp cho anh.
“Tổng giám đốc Mục, ngài vất vả rồi! Uống ly trà trước nhé! Ở đây chúng tôi có mát xa kiểu Thái, kiểu Trung Quốc, kiểu Hoa, xin hỏi ngài có muốn thử một chút hay không?”
Ba đứa bé cười ngây thơ đáng yêu, thân thiết đến gần anh.
Hành động kỳ quái của mấy người này…
Mục Lâm Kiên cảm thấy bị lừa dối.
Dù sao ngày thường thái độ của bọn nhỏ với anh không phải như vậy.
Ít nhất thì trà không hề có một ly.
“Tổng giám đốc Mục, tối nay ngài muốn ăn gì, tôi sẽ đích thân xuống bếp vì ng: ũ Vân Hân dịu dàng nói.
Mục Lâm Kiên hơi nhíu mày, đáp: “Gì cũng được!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094664/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.