Trên đó đúng là đã được kí tên tốt rồi. Đánh giá dự án cũng đã được thông qua.
“Khi nào thì nhận được tiền?” Ninh Phượng đã gấp không thể chờ đợi thêm.
“Sáng sớm ngài mai là có thể nhận được rồi, nhưng số tiền lớn như vậy muốn chuẩn bị đủ cũng cần một khoảng thời gian”
Ninh Phượng luôn bày khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng hài lòng mà mỉm cười, vừa rồi bộ dạng người thân cũng không nhận, bây giờ lại trở nên thân thiện hòa nhã.
Bà ta mỉm cười, nhẹ vỗ vào lưng của Vũ Thư Anh: “Vừa rồi chỉ là mẹ đùa con chút thôi, con đừng để bụng nhé.”
“Không ạ-‘ Vũ Thư Anh nào có can đảm dám so đo, tính mạng của cô ta đều bị Ninh Phượng kiểm soát nắm trong lòng bàn tay.
Từ nhỏ đến lớn cô ta đều không có quyền lên tiếng.
Mọi chuyện lớn nhỏ đều do Ninh Phượng sắp xếp hết, cô ta chỉ có thể phục tùng nghe theo.
Vũ Thư Anh thở hắt một hơi, cầm lấy điện thoại trên bàn, là tin nhắn do Vũ Vân Hân gửi tới.
Cô ta nhíu chặt lông mày, hơn nửa đêm tại sao lại gửi tin nhắn cho cô ta chứ.
Cô ta lảng tránh liếc nhìn Ninh Phượng, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng, cảm giác giống như sắp có chuyện xảy ra.
Vũ Thư Anh không hề mở tin nhắn xem, mà cố gắng nở nụ cười: “Mẹ, hay là chúng ta cùng nhau ăn bữa đêm nhẹ đi”
“Mì?”
“Được. Chỉ cần mẹ thích thì con làm gì cũng được”
Ở những gia đình khác, con cái luôn nhớ hương vị mẹ làm, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094655/chuong-697.html