Vũ Vân Hân gõ cửa.
"Vào đi."
Giọng nói của Mục Lâm Kiên từ trong văn phòng truyền ra. Sau khi cô đẩy cửa phòng ra bước vào liền thấy mấy người quản lý cấp cao đang ở đây. Trong nháy mắt, những lời cô muốn nói lại bị nuốt xuống. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vũ Hân Hân.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng ngồi trên ghế làm việc, kiêu ngạo nhìn cô gái ngu ngốc đang đứng ngay ra ở cửa không dám vào.
“Có chuyện gì không?” Mục Lâm Kiên hờ hững lạnh lùng hỏi. “Tôi... không có.”
Đột nhiên có nhiều người như vậy nhìn cô làm cho đầu óc Vũ Vân Hân như bị ngừng hoạt động.
"Ra ngoài" Mục Lâm Kiên đột nhiên quát nhẹ, dọa cô quên luôn cả lời mình định nói, xoay người định đẩy cửa bước ra khỏi phòng.
"Không phải bảo em. Tôi bảo bọn họ." Giọng nói anh cao ngạo như một vị vua, dọa đám quản lý cấp cao của công ty lập tức cung kính lui ra.
Vốn dĩ trong phòng có một đám người, bây giờ lại trở nên vắng ngắt.
"Em đến đây"
Mục Lâm Kiên lạnh nhạt ngoắc đầu ngón tay.
Chỉ cần cô có việc tìm anh thì dù có bận đến mấy anh cũng dẹp hết sang một bên. “Tôi không thấy con của tôi, anh có thấy bọn chúng không?”
Giọng nói của Vũ Vân Hân truyền qua cửa phòng lọt vào tai bọn trẻ đang ngồi trên ghế salon trong phòng nghỉ.
Ba đứa nhỏ sột soạt bỏ đồ ăn vặt trong tay ra: “Hình như Búp Bê đến rồi."
Bọn chúng vội vàng đứng dậy chạy đến chỗ khe cửa.
Nhìn thấy Vũ Vân Hân đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094626/chuong-668.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.