Bánh Bao cúi xuống thân hình nhỏ bé của mình nhìn một cái: “Nhiều quá đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nghiêng qua: “Màn Thầu, em đi nặng sao?”
Màn Thầu không thích ăn rau nên thường xuyên bị táo bón.
“Không có!” Cậu buồn bã thở dài.
Há Cảo và Bánh Bao cũng ủ rũ thở dài nói: “Không biết có phải là em di truyền từ người bố đã mất không, suốt ngày bị táo bón! Cả nhà chỉ có mình em là táo bón, ngoài ra không còn ail”
Ba đứa nhỏ thối này thật sự làm cho Mục Lâm Kiên hiểu thấu, anh lạnh lùng đứng, khuôn mặt lạnh lùng căng thẳng: “Cho các cháu ba phút”
“Không được! Mười phút!” Ba đứa bé bắt đầu ra điều kiện.
Là một nhà đầu tư, Mục Lâm Kiên lại trông có vẻ tuyệt vọng, lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người mặc cả thời gian với mình vì chuyện đi vệ sinh.
Ba đứa bé tiếp tục trò chuyện vui vẻ: “Anh nghĩ Búp Bê vẫn chưa xong việc đâu.”
“Có vẻ như Búp Bê đang phải chịu rất nhiều áp lực” Há Cảo đau lòng nói.
Ba đứa bé lại thở dài lần thứ hai.
Đứng bên ngoài, Mục Lâm Kiên nghe thấy tin tức của Vũ Vân Hân thì nhạy bén vểnh tai lên.
“Hôm nay anh nghe nói Búp Bê đi họp bị người xấu làm khó dễ đó!”
Bánh Bao nghiêm túc nói.
Há Cảo và Màn Thầu ngồi ở toilet bên cạnh, lo lắng hỏi: “Sao vậy?
Chẳng trách em thấy mẹ không vui chút nào”
“Nghe mấy người đó nói là mẹ không có sự nghiệp, cười nhạo mẹ chỉ thích hợp ở nhà trông con, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094587/chuong-629.html