Nghe được phải chích, Màn Thầu với Sủi Cảo toàn vẹn khẽ giật mình.
Bọn cậu cảnh giác nhìn y tá đang đi về phía mình, dáng người quyến rũ, người mặc đồng phục y tá màu trắng, hơi có chút bó sát, dáng người hơi mập cực giống Linh Lung trong truyền thuyết.
Y tá đeo khẩu trang nên không thể nào nhìn thấy mặt.
“Bạn nhỏ Sủi Cảo! Hôm nay chích đó!” Cô ta đi đến trước giường bệnh của Sủi Cảo, thả bình thuốc trong tay ra.
Cầm lấy một cây kim chuẩn bị rút thuốc nước.
“Tôi không cần chích! Không cho cô đánh tôi! Nếu như cô đán tôi! Tôi sẽ đánh cả nhà cô!” Sủi Cảo hung hăng mềm mại nói, nhưng mà giọng non nớt của cậu không có bất kỳ tác dụng gì cả.
“Ngoan! Chích xong kim này thì sẽ là bé ngoan” Mắt thấy y tá đã rút nước thuốc ra.
Sủi Cảo cuống quít xuống giường, cầm lấy gối đầu chuẩn bị chiến đấu với cô ta: “Cô đến đây xem, tôi sẽ kêu lên đó!”.
Y tá một mặt mờ mịt: “Sao thế? Hôm qua còn êm đẹp, sao hôm nay lại trở nên không nghe lời như vậy chứ?”
“Búp Bê, chúng con đã tìm được người bắt Bánh Bao rồi, chính là cô ta!”
Một tiếng rít lên, bảo vệ ngoài cửa vọt vào, không nói hai lời cưỡng ép bắt người y tá này lại.
Sao vậy? Sao các người lại muốn bắt tôi chứ?”
Sủi Cảo sợ ôm lấy một người bảo vệ: “Ôm một cái!”
Bảo vệ đứng bên cạnh cậu sững sờ, chỉ thấy cậu nhóc run rẩy, cực kỳ đau lòng: “Sao thế?”
Bình thường bọn họ không thân với hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094564/chuong-606.html