Vũ Vân Hân cuống quít nắm chặt quần áo của Mục Lâm Kiên, thân thể dán chặt lấy, sợ hơi động đậy một chút thôi sẽ bị phát hiện.
Ánh mắt Vũ Thư Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm bộ âu phục kia.
Mục Lâm Kiên nhận lấy bưu phẩm: “Ra ngoài.”
“Vâng!”
Vũ Thư Anh đáp lời, do dự một chút rồi nói: “Cái kia, tổng giám đốc Mục có cần tôi giúp ngài phơi cáu áo khoác kia lên không?”.
Trong lòng Vũ Vân Hân lo lắng đến ngạt thở.
Nếu như phơi áo khoác lên, không cho cô hấp thụ ánh sáng sao?
“Không cần? Mục Lâm Kiên lạnh lùng từ chối. “Đi ra ngoài!”
“Vâng” Vũ Thư Anh mất hứng đi ra ngoài, vẫn không quên quay đầu lại nhìn, bất đắc dĩ đóng cửa ban công lại.
“Điều tra máy theo dõi Vũ Vân Hân cho tôi, hôm nay người phụ nữ kia đã rời khỏi công ty hay chưa?”
Giác quan thứ sáu của Vũ Thư Anh rất mãnh liệt, cô ta nghĩ người phía dưới áo khoác chính là Vũ Hân Vân.
Một loạt cảm giác tan nát cõi lòng khiến cô ta ngạt thở.
“Tổ trưởng Vân, trải qua kiểm tra đối chiếu sự thật, xác thực không thấy thời gian Vũ Vân Hân tan làm, hiện nay xe của cô ta cũng đang dừng ở bãi đỗ xe"
Lời này làm những tia hi vọng cuối cùng của Vũ Thư Anh tan vỡ.
Cô ta buồn phiền đỡ lấy trán, vội vàng xúc động cầm bút lên, không ngừng vẽ linh tinh lên trang giấy.
Tại sao Mục Lâm Kiên lại coi trọng Vũ Vân Hân!
Tại sao!
Rốt cuộc thì cô ta thua kém người phụ nữ kia ở điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094538/chuong-580.html