Vũ Vân Hân liếc mắt nhìn anh Hoa đang làm ầm ĩ lên trước mặt: “Anh là sếp?”
“Tôi là sếp đây? Anh ta đeo kính đen che hết nửa gương mặt, cơ thể to mập chiếm hết nửa cái ghế sofa, tay khẽ châm điếu thuốc: “Đến đây nói chuyện với tôi thì cũng phải có thành ý một chút. Cô nhìn các cô xem cứ bình bình lạnh nhạt, tôi không hài lòng”.
Anh ta làm dáng vẻ khoe khoang, đợi anh ta quay người lại đã nhìn thấy những cô gái đang ngồi đều đứng dậy.
“Tôi nói này, đã lầm rồi. Người béo như vậy sao có thể là sếp được chứ?”.
“Người đó không phải, con người vừa béo mập vừa thô tục này không giống như người trong tài liệu công ty. Nếu như người này mà là APP thì tôi nhất định sẽ không dùng, không chuyện nghiệp gì cả”.
Mấy cô gái này vừa chê bai vừa đi ra phía cửa.
Nhìn thấy người sắp đi hết rồi, anh Hoa trở nên sốt sắng.
Anh ta vội vàng đứng lên: “Các cô đừng đi! Này!”
Đi được hai bước thì anh ta va vào bàn uống trà nhỏ, không cẩn thận để cặp kính râm rơi xuống đất.
Đúng lúc này Vũ Vân Hân đã nhìn thấy cả gương mặt béo phì của anh ta.
“Hoá ra là anh?”
“Là tôi thì làm sao?” Anh ta không hề có ý sợ hãi mà cầm kính râm lên.
“Tôi còn cảm thấy sao mà thấy quen quen, hoá ra là anh. Em ra tôi thật sự đi nhầm rồi, rõ ràng tôi đi bàn bạc với tổng giám đốc Lục chứ không phải là nói bàn bạc với tập đoàn Hoa Thị”
“Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094530/chuong-572.html