Bệnh viện này lag bệnh viện của quý tộc, căn tin mở suốt 24 tiếng đồng hồ, nhưng giá đúng thật quá mức đắt đỏ!
Vũ Vân Hân nhìn lướt qua một lần trên menu.
Món thấp nhất cũng mất 50 nghìn một phần.
Bình thường lúc cô dần mấy đứa bé đi ăn, dù đắt hơn nhiều cũng không sao, nhưng nếu một mình đi ăn cơm, có thể tiết kiệm được thì cũng nên tiết kiệm.
“Xin hỏi cô muốn ăn gì ạ? Chúng tôi vừa vận chuyển được miếng bò bít tết thượng hạng của Úc bằng đường hàng không, vô cùng tươi mới, đường vân hình bông tuyết cực kỳ tươi ngon nhiều dinh dưỡng...”
"Không cần đâu! Tôi muốn một món bình thường với một chén cơm trắng là được.” “Vâng. Tổng cộng 60 nghìn!”.
Một chén cơm trắng à có giá 10 nghìn!
“Vậy tôi có thể chỉ lấy cơm, không gọi thức ăn được không?"
Lấy về rồi cho chút dưa muối vào ăn là được.
"Thật có lỗi, ở đây chúng tôi không bán một mình cơm không ạ?
“Được rồi! Vậy rau xanh với cơm nhé!”
Vũ Vân Hân quay người nhìn về phía cửa, chỗ này có chút vắng vẻ, mới bảy giờ tối mà gần như tất cả cửa hàng đều đã đóng cửa, cũng không thấy bóng dáng ai.
Mỗi phòng trong bệnh viện này được trang bị thiết bị vô cùng đầy đủ, còn có cả mấy chăm sóc như điều dưỡng riêng, chỉ cần có tiền, chuyện khó gì cũng có thể giải quyết, cho nên trời tối đã cảm thấy vô cùng quạnh quẽ, cũng không có mấy người đi lại, phần lớn đều ở trong phòng bệnh xa hoa của mình.
“Cô ơi, rau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094511/chuong-553.html