Đối diện với ánh mắt chất vấn của ba bố con. Vũ Vân Hân giống như người có lỗi, cô bước tới bên Mục Lâm Kiên nói nhỏ: “Tôi có chuyện muốn nói với anh”
“Nói ở đây đi”
Bọn trẻ bây giờ còn ở đây, muốn cô nói thế nào đây?
“Chỉ một phút thôi” Vũ Vân Hân hướng ánh mắt cầu xin tới anh.
Mục Lâm Kiên cúi khuôn mặt tuấn tú, giọng nói trầm thấp lạnh lùng nói:
“Cầu xin tôi đi.”
Mục Lâm Kiện chỉ vào nửa bên má hồng hồng, cái tát sáng nay đến giờ vẫn còn ửng đỏ.
“Tôi xin lỗi!”
“Hơi đau đấy!” Mục Lâm Kiên tính toán từ trên xuống dưới chỉ vào vết hằn bàn tay: “Tôi không còn đẹp trai nữa rồi.”
Vũ Vân Hân trực tiếp bị tức giận đến muốn phát nổ tại chỗ.
“Vậy việc này xử thế nào đây? Chúng ta không thể ở mãi chỗ này được” Rơi vào tình thế bất lực, Vũ Vân Hân chỉ đành dùng kể chuyển chủ đề để nói chuyện khác.
“Chuyện này cô không cần lo, trước tiên trả lời câu hỏi của tôi, tại sao từ bỏ bố của bọn trẻ mà đi?”
Vũ Vân Hân thật sự tức giận đến mức muốn giậm chân.
Hai đứa trẻ đáng yêu kia rõ ràng bị anh dẫn dắt rồi: “Đúng thế, tại sao lại muốn từ bỏ” Bọn trẻ luôn cho rằng là bố không cần bọn chúng. Ai mà biết lại là mẹ không cần bố bọn chúng.
“Vì bố của các con không đáng tin. Lúc mẹ mang thai thì lén lút qua lại với người khác.”
Sự việc cấp bách, đành bất đắc dĩ nói như vậy.
Mục Lâm Kiên im lặng nheo mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094499/chuong-541.html