Năm nay mà còn có người không để lại cách thức liên lạc sao?
Vũ Hân Hân không tin, hỏi: “Sao lại không có? Chẳng lẽ lúc mới vào nhận việc không đăng ký sao?”
Cô nhớ lúc mình mới xin nhận chức, gần như phải khai hết toàn bộ tổ tiên của cải vốn liếng ra.
“Nghe nói cậu ta là họ hàng của Trưởng phòng Vũ, hơn nữa chỉ đến làm việc vặt, mấy ngày nay cậu ta không đến nên tôi cũng không hỏi nhiều”
Lại là Vũ Thư Anh.
Bây giờ nhắc đến người phụ nữ này, Vũ Hân Hân chỉ muốn lục tung nhà cô ta lên để đánh cho cô ta một trận.
“Cô Hân, có phải cô mất gì đó không?”
“Đúng vậy”
Vũ Hân Hân nham hiểm nhíu mày, nếu dám ra tay với con cô thì cô sẽ không khách sáo đâu.
Cô buồn bực đi ra khỏi phòng theo dõi, trực tiếp báo công an.
Điện thoại còn chưa bấm xong thì nhận được tin nhắn của Lục Tâm: “Cô Vân, mau cứu tôi!”
Vũ Hân Hân sửng sốt.
“Búp Bê! Búp Bê! Chúng con yêu Búp Bê!”
Ba đứa nhỏ gọi.
Cô nghi ngờ nghe máy: “Sao lại thế này?”
“Chúng con muốn về nhà! Dì mau qua đây đón chúng con đi”
“Các con đang ở đâu?” Nghe thấy bọn nhỏ không sao, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng con đang ở trước bàn chân của Mục Lâm Kiên”
“..” Đó là nơi quỷ quái gì.
Vũ Hân Hân đột nhiên tưởng tượng đến cảnh Minh Hiểu bị bàn chân Mục Lâm Kiên dẫm nát, tức giận quát: “Tên đàn ông xấu xa kia mà dám động vào một cọng lông tơ của các con thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094460/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.