Ba đứa bé cảnh giác nhìn về phía cửa.
Cửa phòng truyền đến tiếng mở khóa.
Kẹp tóc nhỏ mảnh màu đen chọc vào ổ khóa, phát ra tiếng cạch cạch cạch.
Ba đứa bé gấp gáp đến mức nắm chặt lấy ngón chân út của mình.
Màn Thầu điều khiển máy bay không người lái không cẩn thận chạm phải bức tường kính, cả chiếc máy bay rơi từ trên không xuống.
Chiếc máy ảnh vốn đang nhìn thấy rất rõ ràng bỗng tối đen.
Điều này khiến bạn nhỏ sợ hãi, nghe thấy tiếng mở khóa, các cậu vội vàng gọi điện cho Vũ Hân Hân.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được"
Tiếng điện thoại khiến người ta tuyệt vọng, ba cậu không biết phải làm thế nào.
Các cậu bối rối đi qua đi lại trong phòng.
"Hình như mở ra rồi!"
Bên ngoài vang lên tiếng kích động.
Lâm Linh đắc ý nhếch môi, cô ta muốn cho tất cả mọi người biết con của Vũ Hân Hân đang đây.
Đồng nghiệp hỗ trợ mở khóa đã dùng kẹp tóc xoay theo chiều kim đồng hồ, cạch tách tách một tiếng, khóa đã mở ra.
Lâm Linh vội vàng lấy ổ khóa ra, một tay cầm nắm đấm cửa, dùng lực vặn ra.
Trái tim ba đứa bé sắp sửa nhảy ra ngoài.
Cửa phòng đóng chặt, dần lộ ra một khe hở.
Mấy đứa bé đứng ngay sau cửa, căng thẳng cầm chặt tay nhau, lòng bàn tay ướt đầm mồ hội.
Búp Bê, mẹ mau mau quay lại đi!
Cửa vừa đẩy ra, một ngọn đèn rọi vào trong.
Ba đứa bé cẩn thận áp sát vào nhau, sợ thân thể nhỏ bé của mình sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094456/chuong-498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.