Vũ Hân Hân nhìn đống sơmi trắng gọn gàng ngăn nắp trước mắt, nhìn vào trong tủ chắc cũng phải có đến vài chục chiếc, muốn cô mang đi giặt hết sao? Đây không phải muốn cô mệt chết sao!
"Mùi bay đi rồi sẽ không thối nữa" Cô mở tủ quần áo ra, lấy tay phẩy phẩy.
"Ý cô muốn nói là vứt nó ra ngoài cũng không thành vấn đề sao?"
Mục Lâm Kiến ôm Sủi Cảo trong lòng, lạnh lùng nhìn cô.
Đứa bé còn đang trong tay anh, cô còn muốn cò kè mặc cả sao? Vũ Hân Hân chỉ đành lấy từng chiếc áo sơ mi bên trong ra.
"Mười một giờ đêm nay đưa tất cả đến cửa nhà tôi."
Mục Lâm Kiên ôm Sủi Cảo đi về phía phòng khách.
"Khoan đã, trả con lại cho tôi!" Vũ Hân Hân tức giận, đi đến trước mặt anh giật lấy Sủi Cảo.
Dù không chịu nổi cũng không thể lấy đứa bé ra để đền bù được.
Sủi Cảo đi theo sau Vũ Hân Hân, giúp cô ôm một đống áo sơmi kia.
"Đúng là loại đàn ông tính toán. Chả trách độc thân không tìm được đối tượng" Sủi Cảo ôm đống quần áo nặng trịch, nặng đến mức đi lại có chút cồng kềnh.
"Nào, ôm chặt lấy mẹ. Mẹ muốn đưa con vào nhà kho trước, rồi trở lại lấy hết sao"
Vũ Hân Hân cầm áo sơmi trong tay, tay kia ôm lấy sủi Cảo.
Lực cánh tay kinh người kia khiến Mục Lâm Kiên đứng sau nhìn cảm thấy đau lòng.
Mỗi một chiếc áo sơmi của anh đều được đặt làm riêng, ngay cả móc áo treo cũng rất sạch, vậy mà người phụ nữ này cầm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094454/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.