Hai mẹ con người xướng người giật dây như thật.
Dám tin hay không, trí thông minh của Vũ Vân Hân vẫn còn online: “Vậy tại sao chỉ có các người và tôi có video?”
Một câu chất vấn đột nhiên khiến Ninh Phượng sửng sốt một chút: “Bởi vì chúng ta là người một nhà! Đối phương biết quan hệ của chúng ta, cho nên mới gửi cho chúng ta!”
Cái lý do gượng gạo này, bốn bỏ lên năm coi như qua được.
“Lại nói, con của con không nói cho con biết chuyện này sao?”
Vũ Vân Hân lảng tránh mà nói sang chuyện khác: “Muốn tôi rời khỏi Mục Lâm sao? Nằm mơ!”
Cô không muốn tiếp tục nói chuyện với mấy người này, dù sao cũng không thể đàm phán được.
“Con đừng như vậy, sao chúng ta có khả năng làm như thể chử, dì thân là nửa mẹ của con, làm sao cũng phải giúp con giải quyết chuyện này đúng không? Hôm nào con rảnh? Chúng ta cùng nhau một bữa cơm được không? Nghe nói con trai của con rất đáng yêu nha!”
"Không cần! Không thấy ngon miệng"
Cô đã về nước được mấy tháng, bây giờ mới cùng cô ôn lại chuyện xưa không phải quá giả hay sao. Việc Vũ Vân Hân cần phải làm bây giờ là tra rõ ràng chuyện này.
Chờ sau khi Vũ Vân Hân rời đi, toàn bộ biểu cảm của Vũ Thư Anh cũng thay đổi.
Cô ta thấp thỏm lo lắng ngồi xổm xuống trước ghế làm việc của mình, hai tay che lỗ tai lại: “Không được mắng con! Con không biết con sẽ kích động như vậy! Con không thể khống chế nổi tâm trạng của mình! Con vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094443/chuong-485.html