Dáng vẻ của lưu manh vô lại của Mục Lâm Kiên thật sự khiến Vũ Vân Hân phát điên.
"Đi ra!" Ba đứa bé chạy như bay đến, xông vào giữa hai người bọn họ: "Hai người nói chuyện, nói chuyện phiếm hay gặp mặt đều không được vượt qua khoảng cách ba đứa bọn con!”
Ba cơ thể nhỏ bé dàn hàng, một mét cũng không đủ, khoảng cách này Mục Lâm Kiên không thèm để ý.
Anh lạnh lùng cười: “Công ty Tam Tiểu Chỉ đóng cửa rồi?”
Một lời trí mang đậm khiến bọn họ đau đớn, đúng là một người đàn ông tuyệt vời.
“Chuyện kia... Có gì thì từ từ nói” Ba đứa bé nhếch miệng cười một tiếng.
Vũ Vân Hân là người tham mưu trong đó làm sao lại nghe không hiểu, tranh thủ thu hồi khuôn mặt thổi vừa nãy rồi cười hì hì nói: "Lâm Kiên, anh là đại nhân sao lại so đo với mấy đứa trẻ con chứ! Bình thường có rảnh thì đến chơi”
Bốn mẹ con khách khí tiễn Mục Lâm Kiên ra ngoài.
Tiếp đãi Mục Lâm Kiên tựa như ngồi cáp treo vậy, mạo hiểm.
"Thời gian các gói con để bao lâu?" Vũ Vân Hân nhìn ba bé con ở phía trước.
"Một năm"
Vũ Vân Hân thật sự tức đến nỗi muốn hộc máu: "Con muốn bán mẹ đi à?"
“Đâu có! Bọn con chỉ muốn nhanh chóng giúp mẹ một tay, thế nhưng..."
Bọn chúng lại đi sai hướng.
Con người đều có cảm tình, cho dù ngay từ đầu không yêu, sau này chỉ cần quen thuộc sẽ đều trở nên ỷ lại, bọn chúng sợ Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân sẽ thật sự ở cùng nhau.
Loại cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094439/chuong-481.html