Lúc Vũ Vân Hân trở lại tiểu khu thì cứ cảm giác hơi kỳ lạ.
Trước kia lúc cô về, sân bóng trước cửa nhà lúc nào cũng phát ra tiếng nhạc vui vẻ như trên quảng trường, hiện tại chẳng những không có nhạc, ngay cả mấy bác gái hay nhảy múa cũng không thấy đâu.
Chỉ thấy mấy người đàn ông cao lớn mặc âu phục quen thuộc đứng trong phòng bảo vệ. “Cô Vũ?”
Có một ông chủ bảo vệ cầm điếu thuốc thầy cô từ trên xe bước xuống liền nói: “Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của tôi đấy!".
“Vì sao thế ạ?”
“Chủ thuê nhà đột nhiên đổi một đội vệ sĩ chuyên nghiệp lắm, không cần chúng tôi nữa! Cho nên tôi cũng xin nghỉ hưu sớm luôn”
Từ trước đến ngay chú bảo vệ chưa từng để Vũ Vân Hân vào mắt, nhưng sau khi nhìn thấy tấm poster ngày hôm đó thì ánh mắt nhìn cô luôn rất lạ.
"Sau này không ai nói mấy chuyện linh tinh về cô nữa, chắc vui lắm nhỉ!” Ông chú bảo vệ cười cười, thảnh thơi hút một hơi thuốc: “Con gái ấy à, đừng có sống kiểu ăn chơi sa đọa như vậy nữa, không có ý nghĩa đâu! Đến già lại cảm thấy vừa bẩn thỉu vừa dơ dáy, cũng rất mất mặt”
Ông lão chết tiệt, sắp đi đến nơi rồi còn không quên nói móc cô. Vũ Vân Hân đến cuối vẫn không hiểu một người mẹ đơn thân chưa lập gia đình như cô rốt cuộc đã chọc phải người nào?
Tự dựa vào bản thân mình để nuôi con, công việc cũng cực kỳ đứng đắn, không ăn trộm không ăn cướp, cũng chẳng gây phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094409/chuong-451.html