Vốn dĩ đã nói chuyện xong xuôi, Vũ Vân Hân định chia cho Hoàng Hà 10%, thế nhưng cô vốn không nghĩ tới cô ta lại kiêu ngạo như vậy, cho tiền cũng là cho không, thà rằng không cho, cầm cho chó ăn, nói không chừng con chó còn có thể vẫy đuôi.
"Tại sao cô lại lật mặt như vậy chứ?" Hoàng Hà không cam lòng, gào thét.
"Tôi lật mặt không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Ba đứa nhỏ cũng biết Vũ Vân Hân lật mặt còn nhanh hơn lật sách, đối với Vũ Vân Hân mà nói, làm việc nhiều khi còn phải xem tâm trạng.
Huống chi hiện tại, là cô ta đang đi nhờ vả, cầu xin cô, còn bày ra tư thái kiêu ngạo như vậy, thật là buồn cười.
Có một số người chính là như vậy, đối xử với họ càng tốt, họ liền coi đó là điều đương nhiên.
Vũ Vân Hân kiêu ngạo đứng dậy, giơ tay cầm lấy tập tài liệu, đi qua trước mặt cô ta, không để ý mà cầm lấy con dấu trên bàn, ấn xuống.
Tất cả các quy trình của toàn bộ hợp đồng được hoàn thành.
Vũ Vân Hân đột nhiên trở nên lạnh lùng, khiến cho Hoàng Hà cảm thấy không biết phải làm sao.
Con gà đẻ trứng vàng hiện tại không dao động vì tiền.
"Tổ trưởng Vũ, tôi sai rồi! Cầu xin cô cho tôi thêm một cơ hội được không?" Một giây trước cô ta còn ồn ào, một giây sau liền trở nên thật thấp kém.
Vũ Vân Hân mặt không biểu tình, cầm lấy tập tài liệu bước ra khỏi cửa.
"Tổ trưởng Vũ! Cầu xin cô!" Hoàng Hà đi theo sát ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094400/chuong-442.html