Âm Nguyệt thật sự không thể khiến việc thăng chức của Vũ Vân Hân xảy ra chuyện gì.
“Cầm lại đi!”
Đột nhiên, một cốc trà sữa bay thẳng đến chỗ Âm Nguyệt đang đứng, trà sữa bỏng vung vãi khắp nơi, văng vào gấu quần của cô ta.
“Nói cho Vũ Vân Hân, đừng làm mấy chuyện vô ích!” Vũ Thư Anh chỉ vào Âm Nguyệt, hét lớn: “Cút!”
Tiếng hét vang vọng khắp cả văn phòng.
Ngoài cửa, Vũ Vân Hân vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy được khung cảnh trong phòng.
Âm Nguyệt hèn mọn cong lưng quỳ xuống sàn nhà, nhặt từng mảnh của bình trà sữa lên, cầm chổi lau nhà lau sạch sẽ.
“Ai cho cô ta vào đây? Tập đoàn Mục Lâm làm sao lại có một nữ nhân không đứng đắn ở đây chứ! Đây chẳng phải là Vũ Vân Hân sao?” Vũ Thư Anh ngạo nghễ đi tới, tóm lấy cổ áo của Âm Nguyệt: “Biến!”
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Là tôi tự mình trà trộn vào tập đoàn, không liên quan đến chị Vũ Vân Hân!”
Đã đến mức này mà cô ta còn nói chuyện giúp Vũ Vân Hân.
“Cô chính là chó của cô ta sao?” Vũ Thư Anh trào phúng nói, khinh thường cười khẽ: “Nếu cô thực sự là chó của Vũ Vân Hân, như vậy so với những con chó khác còn thấp hèn hơn”
Lời của cô ta vừa phát ra khiến cho tất cả đồng nghiệp đều ồn ào.
Quyền uy của Vũ Thư Anh ở công ty thật sự vẫn rất có trọng lực, dù thế nào thì cô ta cũng đã làm lâu năm, mọi người cũng phải xem sắc mặt của cô ta vài phần.
“Thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094388/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.