Thái độ khinh thường của Mục Lâm Kiên, khiến ba đứa bé càng giận thêm. 
Từng đứa trừng mắt phẫn nộ nhìn anh: “Chúng cháu sẽ không bỏ qua cho chúI” Đó là người quan trọng nhất trong cuộc đời chúng, không chấp nhận được người khác xúc phạm mẹ bọn chúng như vậy. 
Nếu ai xúc phạm Vũ Vân Hân, bọn chúng cho dù phải liều mạng cũng sẽ không bỏ qua. 
“Các cháu tự chăm sóc cho mình trước đi!” Mục Lâm Kiên cầm lấy hóa đơn bồi thường của tài vụ đưa đến sáng nay, đẩy nhẹ về phía bọn chúng: “Tổng cộng bốn mươi vạn, bao giờ các cháu trả?” Trước mặt Há Cảo là tất cả các hóa đơn, người đàn ông này một đồng cũng không giảm, tất cả đều tính lên. 
Bốn mươi vạn đối với ba đứa bé mà nói, thực sự là con số lớn. 
“Cháu! Thằng nhóc thối! Nếu ba ngày không trả hết nợ, chú không dám đảm bảo mẹ của cháu an toàn” Bánh Bao phẫn nộ: “Chú dùng bạo lực là phạm pháp! Còn nữa chú gây khó dễ cho một đứa trẻ để làm gì” “Ha ha!” Mục Lâm Kiên cười lạnh. 
Đời này của anh có lẽ đều sẽ gây khó dễ cùng mấy đứa trẻ này. 
Ai bảo chúng là con anh. 
Tiếc là, không ai ở trước mặt anh thừa nhận, quan hệ nửa vời này, Mục Lâm Kiên chịu đủ rồi. 
“Bàn điều kiện cũng được” Mục Lâm Kiên không nhanh không chậm nói. 
“Điều kiện gì?” “Các cháu có phải con của Vũ Vân Hân?” Lại là vấn đề này! 
Đây là câu hỏi mà có đánh chết ba đứa bé cũng không trả lời. 
“Tạm biệt” Ba đứa bé giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094370/chuong-412.html