Vũ Vân Hân cầm chổi quét, nhặt tất cả giấy trên mặt đất lên.
Kỳ thực phạm vi của cái khu chung cư này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhặt lên hết cũng đây một túi bao tải lớn.
“Búp bê, mẹ có mệt hay không?” Ba bé con đau lòng nhìn mẹ.
Mỗi lần nhìn mẹ gặp khó khăn, ba bé con luôn cảm thấy bản thân thật vô dụng khi chẳng thể giúp gì được cho mẹ, hận bản thân không thể trưởng thành để bảo vệ mẹ.
“Mẹ không mệt!” Mới lạ đó!
Nhìn đống giấy trước mặt còn chưa nhặt xong, mệt mỏi bỏ dụng cụ trong tay xuống.
“Dùng tiền mời người qua đây”
Ba bé con mắt sáng lên: “Đúng nhỉ! Sao lại không nghĩ ra chứ”
Dù sao đi nữa thì bọn họ cũng là nhà tỉ phú, mời vài dì đến quét dọn thì chẳng là vấn đề gì.
Vũ Vân Hân gọi điện cho công ty, rất nhanh mời đến năm đì quét dọn.
“Tiền lương rất cao, mọi người quét dọn sạch sẽ nhé!”
Năm dì lao công lịch sự chào hỏi: “Được được, không thành vấn đề!”
“Không chỉ là hôm nay, năm ngày tiếp theo, mọi người thay phiên nhau canh giúp tôi, nhìn xem cái đồ chơi này là của ai ném, ai bắt được thưởng một vạn!”
‘Vốn dĩ một ngày hai nghìn tệ đối với bọn họ mà nói là đã quá cao rồi, bây giờ còn có thêm tiền thưởng nữa, quả thực giống như có cái nhân bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
“Bây giờ tôi kéo mọi người vào nhóm chat, đến lúc đó mọi người chú ý trọng tâm người này cho tôi.”
Vũ Vân Hân gửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094346/chuong-388.html