“Tôi biết cô là ai rồi”
Lời của Võ Hào Kiệt khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về phía Vũ Vân Hân.
Lúc này, trái tim của Vũ Vân Hân như nhảy ra khỏi họng, cô cúi gằm mặt, hận không thể dán mặt xuống đất.
Cô rũ tóc xuống che gần hết mặt.
“Vũ Vân Hân!”
‘Võ Hào Kiệt nói ra ba chữ, trực tiếp đem Vũ Vân Hân đẩy đến bờ vực của cái chết.
Ninh Phượng nhìn thẳng vào cô: “Vũ Vân Hân sao?”
Hai chân đang gác lên nhau của bà ta lập tức hạ xuống.
Bà ta đứng dậy, đi đến trước mặt Vũ Vân Hân, cúi xuống năm lấy tóc cô.
“Là phiên bản mập của Vũ Vân Hân đó! Ha ha!” Võ Hào Kiệt đùa cợt.
Anh ta đùa nhưng không có ai cười cả, toàn bộ người trong phòng trở nên nghiêm túc.
Ninh Phượng mặc kệ là bản gầy hay bản mập, chỉ cần là Vũ Vân Hân, bà ta liền nổi sát tâm.
Nhìn Vũ Vân Hân hóa trang thành một người béo phì, khiến cho bà ta quan sát thật lâu.
“Cũng có điểm giống”
Đôi mắt đang suy đoán, tràn ngập sát khí.
Tất cả mọi người đang ngồi đều trở nên khẩn trương.
“Chị Ninh, dáng vẻ chủ tịch của bà đâu rồi? Vũ Vân Hân đã chết rồi, bà còn lo lắng cái gì?” Võ Hào Kiệt trêu chọc.
“Đúng vậy! Vũ Vân Hân đã chết!” Ninh Phượng bỏ tay ra, không thèm nhìn Vũ Vân Hân nữa.
Cảm giác đau đớn kia thật kinh khủng, giống như bà ta muốn rút hết tóc ra khỏi da đầu cô.
Ninh Phượng nhìn Võ Hào Kiệt, hỏi: “Anh tới đây làm cái gì?”
“Tôi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094318/chuong-360.html