Một bàn tay thô bạo hung hăng nắm lấy tay Minh Hiểu, anh ta chưa kịp phản ứng lại thì cả người bị lộn ngược ra sau té xuống sàn nhà, một đôi giày da được chà sáng bóng dẫm lên mặt Trương Hồng Minh kia. Mục Lâm Kiên lạnh lùng đứng trước mặt ông ta, dùng ánh mắt lạnh như mảng băng nhìn chăm chú ông ta. Minh Hiểu bị vệ sĩ đạp lên bàn chân, hoàn toàn không thể động đậy, thấy Mục Lâm Kiên đến, hai mắt anh ta đăm đăm: “Tổng giám đốc Mục… Được lắm!” Vũ Vân Hân sợ hãi mà co lại, cô sợ hãi đến cả người run bần bật, đôi tay vây quanh chính mình thật chặt, thoạt nhìn trông như một cô gái nhỏ đáng thương. “Nói!” Mục Lâm Kiên nghiêng mặt nhìn xuống Vũ Vân Hân: “Còn bị thương chỗ nào?” Vũ Vân Hân uất ức chỉ vào hai đầu gối của mình, khuỷu tay, phần eo, còn có sau đầu và trán nữa, cuối cùng cô do dự một câu: “Có bộ phận nhạy cảm nữa” Minh Hiểu lạnh cả sống lưng, trừng mắt lơn: “Tôi chỉ tứm tóc cô, cô không cẩn thận nên va chạm làm trán mới bị thương. Lúc buông tay ra, chính cô đứng không vững nên té xuống, tôi hoàn toàn không làm gì quá thô bạo với cô cả mà?” Anh ta cứ việc giải thích, những điều đó ở trong Mục Lâm Kiên đều vô nghĩa. Bởi vì anh chỉ để ý Vũ Vân Hân, Vũ Vân Hân nói cái gì, anh sẽ tin cái đó. Hai mắt Mục Lâm Kiên giận dữ trừng to: “Bộ phận nào?” Nghiến răng nghiến lợi, giọng nói anh phát ra từ kế
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]