‘Vũ Vân Hân đắc ý nhếch môi, tiếp tục viết: “Lần trước Vũ Vân Hân đột nhiên tới, tôi có cảm giác cô ấy đã biết cái gì đó, có thể là cô ấy đã phát hiện, cho nên âm thầm đi tìm trưởng xưởng chăng? Nếu cô ấy nói kế hoạch của chúng ta cho trưởng xưởng thì phải làm sao bây giờ? Như vậy có tính là lấy công mưu cầu tư lợi không?”
Cô cố tình khuếch đại sự việc này lên làm cho mọi người trong trạng thái lo lắng, khiến cho Vũ Thư Anh không còn bình tính.
“Thế thôi, về rồi nói sau” Vũ Thư Anh nói qua loa sau đó cúp ngang điện thoại.
Nếu đoán không sai, người phụ nữ này đã bị sập bẩy.
Ninh Uy cẩn thận ngắt điện thoại đi, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Buổi tối, ba đứa trẻ ngồi chỉnh tề ở trên sô pha, nhìn ra phía cửa.
Ngay lúc này không còn tâm trạng để xem TV nữa.
“Cạch!” . Đọc truyện hay, truy cập ngay _ trum truyen.n et _
Là âm thanh của Vũ Vân Hân mở cửa, ba đứa trẻ giật mình đứng dậy.
“Mẹ!”
Bọn họ bước ngắn bước dài chạy lại ôm lấy Vũ Vân Hân.
Một loại cảm giác yêu thương vây quanh, quả thực rất hạnh phúc.
Cô tiến đến nựng lên hai bên má của bọn nhỏ, hôn lên trán mỗi đứa một cái: “Sao thế?
Hôm nay tăng động quá vậy?”
“Mẹ, bọn con hết tiền rồi” Đôi mắt ngấn lệ của Bánh Bao lo lắng nhìn cô.
“Sao lại như thế được!” Rõ ràng Mục Lâm Kiên còn có tới mấy trắm tỷ mà cũng không cho cô.
Há Cảo lo lắng nhíu mày:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094260/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.