‘Vết trây xước rất dễ nhìn thấy, nó giống như kim châm khiến trái tim Mục Lâm Kiên đau nhói.
“Tôi xin lỗi, tôi về trễ” Vũ Vân Hân phá tan bầu không khí yên tĩnh.
“Tôi.” Cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô muốn giải thích nhưng thấy Mục Lâm Kiên lạnh lùng như băng thì lại không biết mình nên giải thích như thế nào.
“Đến đây”
Giọng nói trầm ấm quyến rũ của anh lạnh lùng vang lên.
Vũ Vân Hân nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, vội vàng bước đến trước giường bệnh của anh.
Trái tim cô đập rất mạnh, giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.
Cô giống như một con thỏ hoảng hốt lo sợ, liều mạng đi đến trước mặt anh Đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chảm vào cô, giống như nhìn thấu cô.
‘Vũ Vân Hâm cúi đầu, để ý đến quần áo xộc xệch của mình Hai cái nút áo bung ra không theo quy luật gì, vừa nấy cô chạy gấp quá nên nút hình bướm trên cổ áo cũng bung ra.
Có thể nhìn thấy loáng thoáng lớp áo lót ở bên trong…
Cô vội vàng cầm lấy cổ áo, muốn đóng nó lại một lần nữa. Nhưng kết quả Mục Lâm Kiên lại kéo dải ruy băng lụa ra.
Đầu ngón tay của anh dùng sức, Vũ Vân Hân đành phải tiến gần hơn một bước.
Bàn tay to lớn nằm chặt lấy tay của cô.
Nhiệt độ bàn tay ấm áp bao trùm lấy cô, cảm giác an toàn và thực tế khiến trong lòng cô vô cùng bình yên.
“Lạnh như vậy? Chẳng phải vận động sao?” Cuối cùng anh đã lên tiếng nói.
Dáng vẻ căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094234/chuong-276.html