Màn Thầu yên lặng lui về phía sau từng bước, vẫn là không có đủ dũng cảm.
Chen lấn trong đó, cậu sẽ bị đè bẹp mất.
Suy nghĩ thật lâu, cậu chạy về phía một chiếc taxi.
Bộ dạng câu nho nhỏ, làm cho tài xế taxi vô cùng kinh ngạc: “Mẹ cháu đâu?”
“Ở bệnh vi Tuy rằng cậu là thiên tài trong thiên tài, những cũng chỉ có ba tuổi, cách nhìn nhận với xã hội còn ngây thơ, ngày thường rất ít khi đi đâu một mình.
Bây giờ cậu có chút khẩn trương.
“Cháu muốn đến bệnh viện phải không?”
“Đúng vậy” Màn Thầu nhỏ giọng trả lời Tài xế nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy khuôn mặt nhỏ nhãn đáng yêu của cậu, nhếch miệng xấu xa: “ Có tiền đi xe không?”
“Có!”
“đến bệnh viện!”
Vì chứng minh mình có tiền, cậu cố ý lấy điện thoại ra, mở ra số dư trong tài khoản cho tài xế nhìn.
“Thật là một cậu bé đáng yêu!” Xe từ từ chạy đi Hai tay Màn Thầu nắm chặt dây an toàn một người ngồi ở băng ghế sau, nhìn có vẻ rất trống trải Cậu nhớ lúc có Bánh Bao và Há Cảo cùng.
nhau kề vai chiến đấu, khi đó cậu không sợ trời không sợ đất.
“Không phải nói bắt xe buýt sao? Sao lại chạy đi ngồi taxi rồi?” Ông Mục ngồi trên chiếc xe bên cạnh vừa lúc đi ngang qua, thấy Màn Thầu cơ đơn lẻ lôi ngồi một mình ở băng ghế sau.
Ông ta nhìn thấy biểu tình khẩn trương bất an của cậu, không hiểu sao cũng lo lắng theo.
Chỉ thấy chiếc taxi đột nhiên giãm chân ga, chạy như bay.
“Đuổi theol”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094220/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.