Ba đứa nhỏ tỏ vẻ khó hiểu, nghe Vũ Vân Hân khóc nức nở, “Sao chú ta lại chết rồi?”
Rõ ràng lần trước thấy vẫn sống sờ sờ mà.
“Mẹ vừa ăn cơm với anh ta, kết quả anh ta bị chảy máu, sắc mặt trong đau đớn lắm. Mẹ đã đưa anh ta đến bệnh viện rồi, giờ đang ở trong phòng phẫu thuật”, Vũ Vân Hân nói giọng nghẹn ngào.
“Không phải là chưa chết ạ?” Màn Thầu sắc bén nói.
“Đúng đấy! Vậy tại sao mẹ lại khóc?” Há Cảo tỏ vẻ khó hiểu.
Bánh Bao nghiêng người giành lấy điện thoại, “Mẹ yêu ông chú phẫu thuật thẩm mỹ rồi à?”
Những lời này khiến hai anh em còn lại trừng mắt, “Không được! Chúng con không chấp nhận những người như ông chú phẫu thuật thẩm mỹ, quá mạnh, quá độc đoán, nhạy cảm, nhỏ nhen, sau này nhất định sẽ là người đàn ông bạo hành gia đình”
Nói xong, Vũ Vân Hân lau nước mắt, “Có vẻ có lý”
Ba đứa bé cười toe toét, “Những gì chúng con nói đều có lý. Vậy nên mẹ đừng lo lắng, cùng lắm chú ta chết thì thôi.”
Đột nhiên, Vũ Vân Hân không cảm thấy buồn nữa, quay người lại và đứng trước mặt cô là một bóng dáng quen thuộc.
Lục Tâm lúng túng cười, “Cô Vân, cô… cô muốn tổng giám đốc Mục chết đến vậy sao?”
Lúc nãy sốt ruột quá nên cô đã bật loa ngoài lên để nghe.
“Tôi không có ý đó! Đừng hiểu lầm tôi! Đó không phải tôi nói, là ba đứa nhỏ nói đấy.” Cô dám làm không dám thừa nhận.
“Haiz.” Lục Tâm thương xót thở dài, “Tổng giám đốc Mục chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094152/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.