🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vũ Vân Hân nhìn quanh.

Chỉ thấy trong hội trường toàn người lạ, không một ai quen biết.

“Người cô nói là biết bà ngoại”

Cô trở về Trung Quốc đã lâu và không còn gặp ai nói rằng cô biết gia đình cô.

“Cô ấy đang ở đâu?”

Ba đứa trẻ chỉ vào ô cửa, đột nhiên tự hỏi: “Quái lạ, vừa rồi cô ấy vẫn ở đó”

“Đó là một người làm buồng, cô ấy rất tốt! Nói bà của chúng con cũng rất tốt.” Bánh Bao nói một cách ngây thơ.

Không thể phủ nhận rằng mẹ của Vũ Vân Hân quả là một người tốt có tiếng.

Không tranh giành, không thích tranh giành.

Đôi khi, ngay cả khi cảm thấy ấm ức, cũng sẽ nhịn mà không nói ra.

Vũ Vân Hân nhớ lại dáng vẻ của mẹ mình, bà ấy còn sống hay đã chết, nhưng bây giờ cô không biết gì hết.

“Búp Bê, mẹ không muốn ăn chút gì sao?”

“Không” Cô không có cảm giác thèm ăn.

Thấy Màn Thầu đang ăn cháo kê, miệng dính đầy, cô cầm khăn giấy lên lau cẩn thận cho cậu, “Màn Thầu, phải học cách anh Bánh Bao ăn, biết chưa?”

Mặc dù Màn Thầu có đầu óc thông minh nhưng khả năng tự chăm sóc bản thân rất kém.

“Vâng!” Cậu ngượng ngùng gật đầu, lau miệng sạch sẽ và giữ chặt cô bằng đôi tay nhỏ nhắn của mình “Búp Bê, Võ Minh Tính vào tù rồi. Em có vui không?”.

“Ừ ừ!” Vui, nhưng có vẻ như một chuyện khác lại sắp bắt đầu.

“Búp Bê, chúng con ăn no rồi”

Ba đứa trẻ dọn dẹp những thứ trước mặt, và mang chúng trở lại khu vực rác thải nhà bếp

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094128/chuong-170.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.