‘Vũ Vân Hân vẫn chưa nói hết những gì mắc kẹt trong cổ họng, cứ thế nuốt xuống.
Lúc này đây cô hận bản thân mình biết bao, cô là một người mẹ vô cùng bất hạnh.
Lục Tâm dường như rất chú ý đến lời nói và việc làm của cô, “Có chuyện gì vậy?”
“Không. Tôi mệt rồi! Đi ra ngoài đi!” Cô cố ý tránh, đứng dậy đi trở lại giường bệnh rồi năm xuống Trở mình, cô mở mắt.
Cô như bị kim châm, không ngừng suy nghĩ về những gì Lục Tâm nói vừa rồi Mở máy và nhìn ba đứa trẻ trong ảnh.
Tại sao lại không biết cách chăm sóc bản thân thật tốt cơ chứ! Tất cả đều tại mẹ không tốt!
Ngày hôm đó, cô mất cảm giác thèm ăn.
Cô nằm trên giường bệnh cả ngày và không chịu dậy nữa Mười giờ tối, y tá đúng giờ tắt đèn bước ra ngoài Cô ngủ chập chờn một ngày, mở mắt ra và nhìn ra cửa sổ.
“Reng Điện thoại của bọn trẻ đổ chuông.
Câu đầu tiên sau khi nhận được cuộc gọi là, “Búp Bê, mai mẹ sẽ về đúng không?”
“Không!”
Nghe tin không phải, ba đứa hoảng hốt, nước mắt chực trào ra.
“Vậy bao giờ mẹ mới về?” Chúng đã rất cố gắng kìm lại, và kiên quyết lau đi những giọt nước mắt bằng bàn tay nhỏ bé của mình.
“Sớm thôi”
Mỗi câu Vũ Vân Hân nói đều không có thời hạn, bọn trẻ hiểu ra điều gì đó, chúng không kìm được, liền bật khóc, “Chúng con muốn Búp Bê về nhà ngay lập tức!”
Khóc qua màn hình điện thoại, tim Vũ Vân Hân đau nhói.
“Này! Đừng khóc!” Bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094092/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.