“Phòng Kiểm soát Rủi ro” 
Vũ Vân Hân tự hỏi, “Có phải tổng giám đốc Mục cũng cần đánh giá lại không?” 
“Trừ khi dự án vượt quá ba trăm nghìn tỷ, nếu không nó sẽ do phòng kiểm soát rủi ro đánh giá”. 
Có vẻ như nó đã không được đánh giá bởi Mục Lâm Kiên, bởi vì các đơn đặt hàng trước đây của Võ Minh Tính về cơ bản là vài chục tỷ. Mặc dù con số này không phải là đơn đặt hàng lớn đối với Tập đoàn Mục Lâm, nhưng đây là đơn đặt hàng lớn đối với một số công ty nhỏ. 
Nếu rút ra một khoản hoa hồng từ đó, thu nhập hàng tháng không đơn giản là chỉ là vài trăm triệu nữa. 
“Có chuyện gì sao?” 
“Không! Chỉ hỏi thôi” 
Lục Tâm mỉm cười đầy ẩn ý, “Kỳ thật, cô Hân có chuyện gì, cô cứ thoải mái hỏi tôi” 
“OK cảm ơn anh!” 
Lịch sử thế này, nếu sau này trở thành vợ của sếp, anh sẽ trở thành công thần! 
Vũ Vân Hân chưa thực hiện một dự án hoàn chỉnh nào, vì vậy cô không kiểm soát được rủi ro. 
Cô tò mò bước đến phòng kiểm soát rủi ro. Bộ phận kiểm soát rủi ro nằm ở tầng mười hai, cả tầng là bộ phận kiểm soát rủi ro, khi bước ra khỏi thang máy, sẽ thấy trên vị trí ghế ngồi nhân viên ngay ngắn chật kín người. 
So với tầng mười ba, nó là một thế giới khác. Nhìn thấy Võ Minh Tính qua ô cửa kính. Người này lăng xăng thật đấy, đi đâu cũng nhìn thấy anh ta. Không nghi ngờ là giả! 
“Anh Minh Tính, người ta vẫn muốn ở bên anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094069/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.