Võ Hào Kiệt bước ra khỏi xe, hình người dáng chó, mặc vest thắt cà vạt, dáng người rắn rỏi, trông như một doanh nhân rất thành đạt. Đồng hồ ít nhất cũng đáng giá mấy chục triệu, cộng thêm con xe hơn ba tỷ phía sau, không biết đã lừa được bao nhiêu em rồi.
“Đã lâu không gặp, Vân Hân.” “Chúng ta không thân lắm, phiền anh gọi tôi đầy đủ tên họ!”. Võ Hào Kiệt không khỏi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Anh ta là một người rất chăm chút cho vẻ bề ngoài.
Để sống với dáng vẻ hình người dáng chó, anh ta còn đi học lớp quản lý biểu cảm, quản lý cơ thể, hiểu cách cười như thế nào, biểu cảm ra sao, hành động kiểu gì thì mới có thể phô bày hết mê lực của mình.
Bây giờ anh ta nhìn thấy bộ quần áo rẻ tiền trên người Vũ Vân Hân, nên trêu chọc nói: “Lâu lắm không gặp, từ sau khi nghe nói em ra nước ngoài, à không, từ khi nghe nói em nhảy lầu tự vẫn, anh cũng chẳng còn nghe thấy tin gì về em nữa”
Nhảy lầu tự vẫn, bốn chữ như sấm sét nổ đùng trong đầu Vũ Vân Hân. Cô chết khi nào, tại sao lại không có chút ấn tượng nào? Chẳng lẽ bây giờ cô tái sinh sao? Vũ Vân Hân khó hiểu, “Ý anh là gì? Nói rõ ra” “Nể tình em từng yêu anh sâu đậm, anh có thể tiết lộ cho em một chút.”
Cô và Võ Hào Kiệt gặp nhau tại một buổi tuyển dụng của công ty cô, khi đó vẫn chưa phá sản. Vũ Vân Hân là giám đốc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094001/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.