Vài phút sau, Ninh Diệp mới thong thả hướng Trì Ngưng nhìn lại, bỗng phát hiện sắc mặt cô nàng có chút không đúng. Đáy mắt cô đọng lại một chút hụt hẫng, nhưng nhiều hơn là tức giận.
Cô tức giận cái gì? Tức giận hắn không chịu nhận cô sao?
Hai đầu lông mày Ninh Diệp chậm rãi cau lại, lạnh giọng mở miệng: "Mau ăn đi!"
Trì Ngưng hít sâu một hơi, tự loại bỏ đống suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, cúi mặt nhấm nháp chiếc bánh Torta Meringata. Vị lạnh của kem, vị mặn của caramel, mùi thơm quyến rũ của rượu rum cùng vị ngọt dịu nhẹ của chocolate hòa quyện nơi đầu lưỡi khiến tâm trạng nóng nảy của cô được xoa dịu phần nào.
Trì Ngưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng không chút sơ hở của Ninh Diệp, thoáng mỉm cười, đem cốc nước chanh trên bàn uống sạch.
Niềm hoài nghi là thứ giết chết tình yêu một cách nhanh nhất, trừ phi hắn tự mình nói ra lí do vì sao không chịu nhận cô thì cô mới tin. Còn bây giờ, tạm thời cô và hắn sẽ phải hành xử như chưa từng quen biết...
Sau khi dùng bữa, hai người đi thang máy lên tầng. Ninh Diệp nhét một cái thẻ phòng vào tay cô, chỉ lên cánh cửa đối diện, cất giọng nhàn nhạt: "Cô ở phòng này."
"Anh ở đâu?"
"Ở đây!" Ninh Diệp quay lưng, thuần thục quẹt thẻ phòng. Hắn đã cố ý sắp xếp phòng của bọn họ gần sát nhau, như thế hắn sẽ dễ dàng theo dõi mọi nhất cử nhất động của cô, đảm bảo cho cô an toàn.
"Tôi tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cuc-pham-sung-em-ca-doi/3049792/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.